Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Nội tâm bối rối, Chiết Tú ấp a ấp úng: "Qua... Qua..."
Hai chữ quèn, cơ hồ tiêu hao hết linh lực Chiết Tú có.
Hắn vừa trả lời xong chưa kịp nhẹ nhàng thở ra, thanh âm Cảnh Thiên lại vang lên lần hai: "Qua? Qua gì?"
Chiết Tú nhảy dựng trong lòng, trộm liếc Cảnh Thiên, thấy hắn nheo mắt lại. Một luồng hơi thở nguy hiểm lặng lẽ quấn quanh cổ hắn.
Chiết Tú theo bản năng sờ sờ cổ mình, thu liễm ánh mắt. Lần nữa cẩn thận đáp: "Là... Chính là vượt... Qua... Tất... Tất cả các... Các mốc..."
Chiết Tú vừa nói xong, quảng trường lặng ngắt như tờ, dường như có gió lạnh tràn vào. Mà nơi phát ra gió lạnh, là Cảnh Thiên đứng ở giữa.
"Vượt qua tất cả các mốc? Sao có thể, ngươi không hoa mắt chứ!" Chân chó số hai lập tức phản bác.
Dáng vẻ không tin, lập tức được chân chó số một tán đồng!
Trong lòng Chiết Tú chua xót không thôi.
Hắn cũng hy vọng mình nhìn lầm, nhưng mà...
"Rốt cuộc là thế nào?" Thanh âm Cảnh Thiên trở nên lạnh lẽo.
Chiết Tú rùng mình, vội nói: "Là... Chính là qua tất cả các mốc. Không riêng gì ta thấy, mọi người ở đây đều thấy!" Hắn chỉ ngón tay, kéo mọi người xuống nước.
Biểu cảm người xung quanh lập tức trở nên xấu hổ.
'Thật sự có người vượt qua hết? Qua hết toàn bộ Linh thức tháp, phá kỷ lục Cảnh Thiên?'
Chân chó số một và chân chó số hai đồng loạt nhìn về phía Cảnh Thiên.
Gương mặt Cảnh Thiên lạnh buốt, không nhìn ra được hắn bây giờ đang nghĩ gì.
Lúc này, có người trong đám đông chỉ tới Mộ Khinh Ca, hô lớn: "Cảnh Thiên sư huynh, chính là hắn! Là tiểu tử mặc hồng y kia!"
Nói xong hết lời, hắn nhanh chóng thu tay, lủi về đám đông.
Ánh mắt chân chó số một và số hai hơi chấn động, bỗng chốc nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Sau đó lại bình tĩnh như thường, thật giống người trong miệng người khác nói ra không phải nàng.
Ánh mắt âm trầm của Cảnh Thiên chậm rãi rơi xuống Mộ Khinh Ca, trầm giọng nói: "Lại là ngươi?"
Ba chữ bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Người ở đây, rất ít người có thể nghe hiểu.
Bọn họ chỉ có thể thông qua câu nói này của Cảnh Thiên, đoán rằng giữa Cảnh Thiên và Mộ Khinh Ca hình như từng có xích mích.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại nghe hiểu hết ý tứ trong lời Cảnh Thiên.
Câu 'Lại là ngươi' chính là chỉ đan thuật và cường độ linh thức của nàng.
Mộ Khinh Ca trở thành đan sư Linh cấp, giống như đã đụng phải dây thần kinh nào của Cảnh Thiên. Cho nên ngay từ đầu hắn đã muốn ra oai phủ đầu với đệ tử phân viện. Đáng tiếc bị Hạ Vô ngăn cản, hỏng mất kế hoạch của hắn.
Nhưng không đợi hắn đi khiêu khích lần hai, Mộ Khinh Ca lại gây ra sự kiện oanh động lớn như vậy ở tổng viện. Vượt qua tất cả các mốc trong Linh thức tháp! Đây là chuyện chưa từng có từ khi Dược tháp thành lập tới nay, nàng lại làm được.
Cảnh Thiên có thể phỏng đoán, không bao lâu nữa chuyện này sẽ truyền vào tai tất cả trưởng lão.
Có một đệ tử còn lợi hại hơn hắn, sẽ lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm. Thậm chí... Chậm rãi thay thế được hắn...
Kết quả như vậy, Cảnh Thiên không tài nào tiếp thu được!
Mộ Khinh Ca nghe hiểu ý hắn, nhưng không đại biểu nhất định phải đáp lại. Nàng không thèm liếc đến Cảnh Thiên, hỏi sang Triệu Nam Tinh: "Có thể đi chưa?"
Triệu Nam Tinh cười với nàng, chuyển mắt nhìn Chiết Tú, lay lay thẻ cược trong tay: "Muốn quỵt nợ sao?"
Mặt Chiết Tú khó coi, vừa tức vừa bực. Nhưng vẫn kiên cường trả lời: "Ngươi yên tâm, cho ta thời gian ba ngày. Ba ngày sau ta sẽ đưa tiền cược."
Đáp án này coi như làm cho Triệu Nam Tinh vừa lòng.
Hắn cất kỹ thẻ cược, trở về bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Ba người đứng cùng nhau, xoay người định đi khỏi.
"Đứng lại!" Cảnh Thiên quát lạnh một tiếng, ngăn cản bọn họ rời đi.
Chân chó số một và số hai lập tức lĩnh hội, vọt tới trước ba người, chặn đường họ.
Nhìn phía trước bị chó chặn đường, thần sắc Mộ Khinh Ca vẫn bình tĩnh lạnh nhạt. Nàng chậm rãi xoay người đối diện Cảnh Thiên, tựa như muốn biết hắn muốn làm gì.
Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn về phía Cảnh Thiên, như muốn nói 'Có gì chỉ giáo'.
Nàng bình thản, đối lập với Cảnh Thiên kiêu căng.
Cảnh Thiên nhìn chằm chằm nàng, tức giận trong mắt dần chuyển hoá thành hận ý. Cứ như Mộ Khinh Ca là hung thủ gϊếŧ cả nhà hắn vậy.
Bởi vì lòng dạ hẹp hòi mà sinh ra ghen ghét đố kỵ, Mộ Khinh Ca không thể hiểu nổi. Nàng nhíu mày nhìn cảm xúc trần trụi trong mắt Cảnh Thiên, có chút không vui.
"Này, gọi chúng ta lại không nói lời nào. Ngươi muốn làm sao?" Những lời này, Mộ Khinh Ca không thích hợp hỏi. Cho nên Chu Linh hỏi thay nàng.
Trên thực tế, nếu Chu Linh muốn ở lại tổng viện, thì càng không nên hỏi.
Nhưng nàng vẫn cứ hỏi, cũng không định coi mình là người đứng xem ngoài cuộc.
Điều này làm cho Mộ Khinh Ca phải nhìn nàng một cái.
Cảnh Thiên nheo hai mắt nguy hiểm, nhìn về phía Chu Linh: "Ngươi là cái thứ gì, dám xứng nói câu đấy với ta?"
"A, hôm nay ta vừa đến tổng viện. Thật đúng là không biết ngươi là cái thứ