Edit: Diệp Lưu Nhiên
Khi bọn họ nói chuyện, thiếu nữ Hoa gia tên Nhụy Nhụy đã té nhào dưới chân Mộ Khinh Ca.
Nàng ta ngẩng đầu, vốn định chửi mắng Mộ Khinh Ca, nhưng đập vào mắt chính là quái vật đầu rắn bị đánh chết đang ở tư thế trừng lớn mắt, lạnh lùng nhìn nàng ta.
"A!!! A A!!!"
Hoa Tiêm Nhụy bị dọa đến thét chói tai, muốn thối lui.
Nhưng nàng lại hoảng sợ phát hiện, nàng ta không thể động đậy, giống như trên lưng bị một tảng đá lớn đè nặng, bắt nàng ta phải đối diện gần với quái vật.
Mộ Khinh Ca đứng từ trên cao nhìn xuống, miệt thị nàng ta: "Chỉ là một cỗ thi thể, ngươi còn sợ hãi như thế, cần gì phải đi vào chịu chết? Người của ta, chỉ có thể hộ vệ ta, không có nghĩa vụ chiếu cố đám phế vật các ngươi. Ngươi được cứu mạng, không biết cảm ơn thì thôi, cư nhiên không có chút tự giác nào mà cho rằng được chiếu cố là chuyện đương nhiên? Đệ tử ưu tú của tứ đại gia tộc là vậy sao? Ta đúng là không dám khen tặng."
"Mộ tiểu tước gia, Nhụy Nhụy còn nhỏ. Ngươi đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, đừng so đo với nàng." Nữ tử bị Cảnh Thiên ngăn cản không nhịn được cầu xin.
Hoa Tiêm Nhụy đã bị dọa chỉ biết khóc, căn bản không dám phản bác lại.
Dũng khí gân cổ chống đối Mộ Khinh Ca lúc trước, đã sớm tan thành mây khói khi ở trước mặt thi thể quái vật.
Nữ tử sau khi nói câu cầu tình, lại lo lắng bổ sung thêm: "Coi như nhìn tại mặt mũi tiểu thư Cầm Tâm chúng ta, mong Tiểu tước gia bỏ qua cho nàng."
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn nàng, cười lạnh: "Ta và tiểu thư Cầm Tâm nhà các ngươi chỉ gặp vài lần, sao ta phải cho mặt mũi?"
Nữ tử cầu tình trắng mặt, không nói được lời nào.
Mộ Khinh Ca hừ lạnh một tiếng, quăng mạnh Hoa Tiêm Nhụy bị đè dưới đất ra ngoài, rơi xuống trước mặt mấy người Hoa gia.
"Mang theo nàng ta cút đi, miễn cho bẩn mắt ta." Mộ Khinh Ca lạnh lẽo nói.
Vốn, nàng không định gϊếŧ người.
Nữ nhân họ Hoa này lại tự mình chạy ra, trái lại khiến nàng phát tiết lửa giận trong lòng.
"Hu hu hu..." Hoa Tiêm Nhụy quỳ rạp dưới đất, vừa kinh vừa sợ, căn bản không dám đối mặt Mộ Khinh Ca.
Nhưng lời Mộ Khinh Ca nói lại khiến mấy nữ tử Hoa gia lập tức mặt như màu đất.
Mới tiến vào không gian thí luyện đã gặp phải quái vật, các nàng nào dám rời đi một mình? Ở lại cùng đoàn người, luôn an toàn hơn.
Các nàng chần chờ bất động.
Mộ Khinh Ca cười khẩy nói: "Thế nào? Không muốn đi, tính đi lúc gặp nguy hiểm rồi dùng mạng người khác tới bảo vệ các ngươi à?"
Một câu, khiến sắc mặt mấy nữ tử lúc đỏ lúc trắng.
Lúc này các nàng lại nhìn xuống Hoa Tiêm Nhụy đang hai tay ôm đầu gối phát run, trong mắt tràn ngập chán ghét. Nếu không phải nàng ta lắm miệng, các nàng cũng không đến mức bị Mộ Khinh Ca đuổi đi.
"Cút." Mộ Khinh Ca rống to một tiếng.
Nữ tử Hoa gia bất đắc dĩ, đành phải đáng thương hề hề nhìn về phía Cảnh Thiên, hỏi: "Cảnh đại thiếu, có thể đi chung đường với chúng ta không?"
Nội tâm Cảnh Thiên không muốn đi, hắn biết bây giờ mình ở đâu sẽ an toàn hơn.
Nhưng nghĩ đến chắc Mộ Khinh Ca cũng không thích hắn, đành nói: "Cảnh Thiên đa tạ ơn chư vị dũng sĩ cứu giúp, lưu lại bình đan dược này coi như cảm tạ. Cáo từ."
Nói xong, hắn lấy ra một bình đan dược đặt lên đất, mang theo đệ tử Cảnh gia và đệ tử Hoa gia cùng rời đi.
"Cảnh Thiên này đổi tính rồi hả?" Triệu Nam Tinh nhìn bóng lưng Cảnh Thiên, lẩm bẩm.
Trong trí nhớ của hắn, Cảnh Thiên là kiểu người kiêu căng, mắt cao hơn đầu.
"Đó là vì Khinh Ca nhà ta quá mạnh!" Khương Ly say mê nhìn Mộ Khinh Ca, hóa thân thành cô gái mê muội.
Cảnh Thiên dẫn đi người Cảnh gia và Hoa gia, còn lại đều là người tam đẳng quốc.
Tính tổng lại, chỉ còn lại một phần Long Nha Vệ và tinh anh Ly quốc Ngu quốc còn chưa tìm được.
Mộ Khinh Ca trầm mặc, sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Ánh mắt nàng đảo qua Long Nha Vệ quỳ dưới đất, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
Nhóm Long Nha Vệ nghe lệnh đứng lên, nhưng không rời đi.
Mộ Khinh Ca nói: "Ta không phản đối các ngươi rút đao tương trợ trong phạm vi năng lực, nhưng tiền đề là các ngươi phải chắc chắn mình an toàn. Tình huống vừa rồi, các ngươi không phải địch thủ, nên nhanh chóng lui lại, mà không phải bảo vệ cho người không liên quan, dùng tính mạng mình làm trì hoãn quái vật. Mạng các ngươi đối với ta mà nói, rất quan trọng. Biết chưa?"
"Vâng! Tiểu tước gia!"
Nhóm Long Nha Vệ cố nén nội tâm cảm động, thanh âm kiên nghị đồng thanh trả lời.
"Trông mặt lừa tình ghê." Khương Ly cảm thán
lắc đầu.
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi mỉm cười không nói.
Kỳ thật Mộ Khinh Ca căn bản không bướng bỉnh kiệt ngạo như vẻ bề ngoài. Nàng là người khí phách, chân tình! Người được nàng nhận định, được nàng thu nạp vào cánh chim của mình, là cỡ nào may mắn?
Giáo huấn xong Long Nha Vệ, Mộ Khinh Ca nhảy xuống khỏi thi thể quái vật.
Nàng dùng chỉ bộ do Linh Lung Thương hóa thành, cắt qua da quái vật, móc thú hạch ra.
Màu sắc thú hạch này, nàng chưa từng thấy qua. Nhưng nhìn kỹ, nàng lại phát hiện thấy một tầng sương đen đang bao vây lấy thú hạch.
Dùng linh lực triệt tiêu tầng sương đen, mới thấy thú hạch mang màu tím vốn có.
'Thì ra là linh thú Tử cảnh cao giai! Nhưng mà vì sao bên ngoài thú hạch lại có tầng sương đen bao vây?' Trong lòng nghi ngờ, nhưng Mộ Khinh Ca vẫn yên lặng cất thú hạch vào.
Nàng xoay người, nói với mọi người: "Trước tiên đừng nên ở đây..."
Lời còn chưa dứt, bầu trời đột nhiên trở tối, giống như khói mù tỏa xuống.
Nơi xa, mơ hồ truyền đến tiếng vô số đàn chim.
"Chim mỏi về tổ..." Không hiểu sao từ này lại nhảy ra trong đầu Mộ Khinh Ca. Linh quang nàng chợt lóe, sâu trong đôi mắt phát ra tia sáng, hô với đám người Khương Ly: "Ta biết vì sao gọi là rừng Ngô Đồng rồi!"
Nói xong, nàng nhanh chóng hô lớn: "Trước tìm nơi ẩn nấp, thu liễm hơi thở!"
Đã xảy ra chuyện gì?
Không kịp nghĩ nhiều, tất cả mọi người nghe theo Mộ Khinh Ca nói mà tìm chỗ che chắn, giấu kín thân ảnh của mình.
Bọn họ vừa trốn tốt, chợt nghe tiếng vỗ cánh che trời lấp đất truyền đến từ không trung. Đàn chim chi chít kêu to chói tai, rơi xuống từ không trung, bao phủ ở tán cây.
Đột nhiên sắc trời tối xuống, khiến người ta bất an.
Trên những tán cây ẩn ẩn truyền đến tiếng chim bay, càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
"Rừng Ngô Đồng rốt cuộc có nghĩa gì?" Khương Ly ở bên cạnh Mộ Khinh Ca, thấp giọng hỏi.
Mộ Khinh Ca tập trung nhìn những tán cây đó, thấp giọng giải thích: "Cổ ngữ, phượng hoàng đậu gốc ngô đồng. Chính là nói, thần thú phượng hoàng thích xây tổ trên cây ngô đồng."
"Nhưng cổ thụ nơi đây đều không phải là ngô đồng." Khương Ly khó hiểu nói.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Cho nên đây chỉ là câu so sánh thôi. Tuy cổ thụ không phải ngô đồng, nhưng đều cao lớn thẳng tắp giống ngô đồng. Chạng vạng, sẽ có chim mỏi về tổ. Vô số loài chim đều ở trên những cây cổ thụ này. Nơi đây nhìn như rừng cây, như thực tế là sào huyệt của linh thú phi cầm! Mà có thể đặt tên là Ngô Đồng, ta đoán linh thú phi cầm ở đây đều có cùng một tia liên hệ với thần thú phượng hoàng."
"Cái gì!" Khương Ly hít ngược một hơi.
Mới ra khỏi Huyết Ma cốc, đã tới sào huyệt của linh thú phi cầm?
Có cần bi đát như vậy không!
Để cho người ta nghỉ ngơi sẽ chết sao?
Hơn nữa, tệ nhất chính là, Mộ Khinh Ca còn đoán linh thú phi cầm có liên hệ với phượng hoàng.
Khương Ly kéo khóe miệng, cười cứng ngắc: "Suy đoán của ngươi tốt nhất đừng là thật. Phượng hoàng khó đối phó lắm."
"Phượng hoàng đúng là khó đối phó. Nhưng dù sao chúng nó không phải phượng hoàng!" Mộ Khinh Ca trầm giọng trả lời, đôi mắt ngưng tụ tia sáng kiên định.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Khương Ly kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Mộ Khinh Ca hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi cảm thấy hai mươi tấm lệnh bài có khả năng được giấu nhất là ở đâu?"
Nói xong, ánh mắt nàng và Khương Ly đều cùng nhìn lên tán cây rậm rạp.
Hai người yên lặng thu hồi tầm mắt, liếc nhau.
Hiển nhiên, các nàng đều có cùng đáp án!