“Ánh Linh, đã xảy ra chuyện gì hay sao?” Tư Kiệt đưa tay kéo nhẹ Phương Ánh Linh vào một góc khuất, nhỏ giọng hỏi.
Phương Ánh Linh khẽ đưa mắt liếc trộm ra bên ngoài, sau đó ghé tai Tư Kiệt thì thầm: “Tiểu thư ra lệnh cho chúng em phải rời khỏi biệt thự ngay lập tức, sáng sớm ngày mai mới được phép quay trở lại!” Trong lòng Tư Kiệt khẽ cười thầm. Hai kẻ đó đã bắt đầu xắn tay thực hiện kế hoạch của mình. Việc làm đầu tiên đó là Triệu Hinh sẽ kiếm cớ đuổi hết đám người hầu trong nhà ra bên ngoài, lấy khoảng thời gian trống đó để mà mở trộm két sắt, sau đó ngang nhiên cuỗm một số lượng lớn tiền vàng cất trữ của Triệu Tư Mỗ mà đem đi.
Tư Kiệt mặc dù trong đầu đã sáng tỏ nhưng vẫn làm ra điệu bộ ngốc nghếch, ngờ vực hỏi lại Phương Ánh Linh: “Tiểu thư không nói rõ với em là mọi người sẽ đi đâu hay sao?” “Tiểu thư chỉ bảo em là đưa người giúp việc ra khách sạn A nghỉ ngơi xả láng một đêm vì tiểu thư thấy mọi người đã vất vả nhiều rồi, muốn thưởng cho mọi người một điều gì đó!” Ồ, thì ra là vậy! Khóe môi Tư Kiệt khẽ cong lên. Triệu Hinh đúng là cáo già. Cô ta vừa kiếm cớ rủ lòng thương hại cho đám người giúp việc, lại vừa ung dung đuổi họ đi thẳng mà dễ bề hành sự.
Tư Kiệt chỉ muốn vỗ tay vài tiếng. Phu nhân của ông đây quả là thông minh hơn người, không hổ danh là thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh.
Phương Ánh Linh không dám chậm trễ, vội vàng tạm biệt Tư Kiệt, bước nhanh xuống lầu để cùng đám người rời đi theo lệnh của đại tiểu thư.
Nhìn cánh cổng biệt thự dần dần khép lại, Tô Thạc Hiên sung sướng tới nỗi cười híp cả hai mắt.
Kế hoạch của hắn đang dần dần được thực hiện.
Sau khi đã thành công cuỗm số tiền lớn nhà họ Triệu, Tô Thạc Hiên sẽ yên tâm mà cao chạy xa bay, làm lại cuộc đời trên một đất nước mới.
Ngay lúc này đây hắn chỉ hận mình không thể vác được cả cỗ két sắt nặng vài chục cân tiền kia đi theo…
Tư Kiệt nhanh chân quay trở lại trong phòng, kéo chăn cao tới tận mang tai, giả vờ ngủ say không hề biết cơ sự gì ngoài kia cả.
Két! Tiếng cửa mở nhẹ nhàng được đẩy ra, đúng như anh dự đoán, Triệu Hinh và Tô Thạc Hiên chậm rãi bước tới. Hai người họ đứng im lặng một lúc, nghe thử hơi thở của Tư Kiệt. Sau khi chắc chắn anh đã ngủ say, Triệu Hinh bèn dùng cùi trỏ đẩy nhẹ vào bụng Tô Thạc Hiên, thì thầm câu được câu chăng: “Hắn ngấm thuốc rồi, ngủ say như chết. Chúng †a mau mau hành động thôi!” Tô Thạc Hiên gật gật đầu đồng ý, nói rồi cả hai người cùng quay lưng bước ra ngoài.
Khi nãy trước lúc Tư Kiệt lên trên lầu, Triệu Hinh đã sai anh vắt cho mình một cốc nước cam.
Thường ngày cô ta rất ít khi uống nước cam, nhưng đột nhiên hôm nay lại đòi uống, thật không khỏi khiến anh nghỉ ngờ.
Triệu Hinh vừa uống được một, hai ngụm liền ngay lập tức phun đầy ra sàn nhà, lên giọng trách mắng: “Thật chẳng ra làm sao, nhờ anh vắt cho tôi cốc nước cam mà cũng không ra hồn.” Vừa nói, cô ta vừa vuốt vuốt ngực ra chiều nước cam quá tệ, giơ chỗ nước cam còn sót lại về phía anh, ép Tư Kiệt phải uống bằng hết. Tư Kiệt thừa biết chắc chắn Triệu Hinh đã giở trò vào cốc nước cam này, do vậy anh đã lén lút vào nhà vệ sinh, móc sạch cổ họng của mình. Nhờ vậy Tư Kiệt mới không bị ngấm thuốc mê.
Chờ cho tiếng bước chân của chúng đã rời xa, Tư Kiệt kéo chăn ra, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Hai năm qua anh làm rể nhà họ Triệu, vứt bỏ tư cách đại thiếu gia nhà họ Tư, con nuôi đại ca giang hồ khét tiếng Tiêu Hoàng Long, tất cả chỉ vì chờ đến cái ngày quang minh chính đại lật đổ toàn bộ gia thế nhà họ Triệu, đẩy chúng xuống bờ vực.
Triệu Tư Mỗ luôn một tay che trời, ÿ vào quyền thế của mình mà cấu kết với bộ phận lớn quan chức trong chính phủ, ngang nhiên mà làm càn, quét sạch thị trường chứng khoán, vàng bạc cả trong và ngoài nước. Hơn nữa, lão cùng với tổng cục thanh tra bộ tư lệnh, cục cảnh sát thành phố lại có mối quan hệ thân thiết vô cùng. Tiền bạc biếu xén nhau không hề thiếu một xu, tuồn ra bên ngoài như nước lã. Bởi vậy, cái chết của cha mẹ Tư Kiệt mới có thể bị lão chôn sâu