Sáng sớm hôm sau, tại bãi đất hoang vốn diễn ra màn tra tấn khủng bố của Tư Kiệt vào đêm hôm qua đã hoàn toàn trở về trạng thái như ban đầu. Những dấu máu loang lổ và cả bốn gã đàn ông to con đều biến mất không một dấu vết.
Sự sống chết của chúng đã trở thành một ẩn số, chỉ mình Tư Kiệt biết.
Triệu Nhạc sau khi tình dậy tinh thần có chút hoàng loạn nhưng cô ngay lập tức đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh như mọi khi. Cũng may Tư Kiệt đến kịp thời, bằng không thì chưa biết Triệu Nhạc sẽ đi đâu, về đâu.
Tuy nhiên, trước lúc cô ngất lịm đi chỉ thấp thoáng thấy hình bóng mờ ảo của Tư Kiệt, do vậy Triệu Nhạc cũng không chắc chắn ai là người đã cứu mình.
"Nhạc Nhạc, em cảm thấy thế nào rồi?" Tư Kiệt ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi, không quên đưa cho Triệu Nhạc một cốc nước ấm,
Triệu Nhạc gật đầu nhận lấy, đem uống một ngụm. Hơi ấm của dòng nước làm dịch vị dạ dày cũng như được gột rửa đi trông thấy.
"Cảm ơn anh, em không sao rồi. Nhưng mà anh rể, anh có biết ai là người đã cứu em hay không?"
Nghe Triệu Nhạc hỏi, khóe miệng Tư Kiệt khẽ giật. Nếu anh nói rằng mình là người cứu cô thoát khỏi bốn gã đàn ông to con kia, ắt Triệu Nhạc sẽ không tin, hơn nữa thân phận yếu ớt, ngu ngốc của mình bao năm cũng không may sẽ bị lột trần. Bởi thế Tư Kiệt nhanh chóng lắc đầu, phủ định:
"Anh cũng tò mò giống như em. Lúc anh đến nơi chỉ thấy mình em ngất lịm nằm ở dưới đất, xung quanh không có một ai cả!"
"Vậy sao?"
Đôi môi Triệu Nhạc khẽ cong lên, trong lòng buông một tiếng thở dài.
Tin tức cô suýt thì bị đám lưu manh giở trò cũng không khiến Triệu Hinh tỏ ra quá bất ngờ. Đối với cô ta, đứa em gái tinh thần không ổn định này chỉ giống như một người ngoài mà thôi. Hai chị em họ còn chưa bao giờ ngủ chung hay tâm sự với nhau dẫu chỉ một lần. Tính cách trái ngược nhau như thế nên rất khó gần gũi.
Triệu Nhạc khoanh tay trước ngực, cau mày Tư Kiệt là người xách đồ nhiều nhất. Túi đồ anh đeo chứa cả dụng cụ cắm trại của bọn họ, do vậy chúng rất nặng, đè lên lưng Tư Kiệt khiến anh chỉ muốn ném quách chúng đi cho xong.
Triệu Hinh và Mộng Giai Kỳ rất hí hửng, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, sau đó lên tiếng bình phẩm về mọi thứ. Tư Kiệt còn thấp thoáng nghe thấy tên anh trong cuộc đối thoại của họ.
"Này Tư Kiệt, chắc đây là lần đầu mày được leo núi nhỉ?"
Tô Thạc Hiên đi trước anh một bước bèn quay lại hỏi Tư Kiệt bằng ánh mắt xấu xa.
Thực ra Tư Kiệt đã leo rất nhiều ngọn núi đỉnh cao khi còn sống cùng cha nuôi. Ông ấy dẫn anh đi tham quan hầu hết tất cả các địa danh nổi tiếng trong và ngoài nước, chỉ có duy nhất núi Lưỡng Sinh này là Tư Kiệt chưa từng đặt chân đến.
Nghe Tô Thạc Hiên hỏi, Tư Kiệt cũng thật thà gật đầu xác nhận. Khóe môi Tô Thạc Hiên chợt nhếch lên, đêm nay ắt sẽ là một đêm thật dài.
Đang mải leo núi, đến một con dốc chợt Triệu Hinh do không quan sát cần thận nên đã vấp phải một hòn đá, ngã lăn ra đất, chân tay lập tức xuất hiện một vài vết xước nhỏ.
"Chết tiệt! Thật là xui xẻo!"
Triệu Hinh vừa phủi đống đất bụi dính trên người, vừa cau mày mắng.
Mộng Giai Kỳ đứng bên cũng bĩu môi mà hùa theo:
"Em đã bảo chị mà. Chị dẫn theo gã chồng sao chổi kia đi thì chẳng xui. Thà để quách hắn ở nhà cho xong!"
Vừa nói, Mộng Giai Kỳ vừa quay lại liếc xéo Tư Kiệt. Đối với cô ta, càng nhìn Tư Kiệt cô ta càng cảm thấy chán ghét