Hai mắt Tiêu Bách Thần mỗi lúc một nhòe đi, anh lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nhưng càng lúc càng thêm mờ mờ ảo ảo.
Tiêu Bách Thần loạng choạng bám vào thành xe oto, lần mò tìm chìa khóa.
Ngay khi cửa xe sắp được mở ra, một bàn tay to lớn đã chặn cứng lại, đẩy anh ngã chúi sang một bên.
Lương Chuyên Mạnh đắc ý dựa người vào thành xe, gương mặt vênh váo, tự đắc mà nói:
“Tao phải cho mày mười điểm về độ nhiệt tình, hay cần cho mày một điểm về độ ngu ngốc, tin người đây, hả Tiêu- Bách- Thần?”
Sau lưng hắn, khoảng độ gần chục gã thuộc hạ cao to, trên tay cầm côn, gương mặt hung ác từ bốn phía lững thững bước lại, vây kín hoàn toàn bãi đỗ xe.
Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy, thờ ơ mà đáp:
“Haaa, tao nghĩ, mày cũng nên xem lại bản thân của mình đi. Bám riết lấy tao như đỉa đói thế này, hay là, mày có tình cảm đặc biệt gì với tao?”
Một lời châm biếm này của Tiêu Bách Thần khiến Lương Chuyên Mạnh tức đến run người, nhưng hắn vẫn tỏ ra rất đỗi bình tĩnh, cười cợt đáp:
“Mau câm miệng thối của mày lại đi, Tiêu Bách Thần. Nỗi nhục mày gây ra cho tao thời gian qua, hôm nay tao sẽ trả bằng hết!”
Dứt lời, Lương Chuyên Mạnh giơ cao tay lên vẫy, đám thuộc hạ như vớ được vàng, răm rắp nghe lời, vác mã tấu xông vào Tiêu Bách Thần như những con hổ đói.
“Khốn khiếp!”
Tiêu Bách Thần buông miệng chửi thề, đoạn né người sang bên tránh từng đòn côn đập xuống.
Bốn phía xung quanh của anh đã bị chúng bao vây kín, dường như không thể tìm thấy bất kỳ một lối thoát nào.
Nhìn dáng vẻ chật vật của anh, Lương Chuyên Mạnh sung sướng cười híp cả mắt.
“Lột mặt nạ của nó ra cho tao!”
Hắn khoanh tay, gào thét giữa đám đông hỗn loạn.
Nhất định, ngày hôm nay, Lương Chuyên Mạnh phải trông thấy được tận mắt bộ mặt thật của anh.
Vút...vút...!
Đám thuộc hạ xoay xoay côn sắt trên tay, đoạn hướng về phía anh mà đập xuống từng trận.
Tiêu Bách Thần mặc dù hai mắt đã bắt đầu nhòe đi, nhưng thính lực vẫn rất nhanh nhạy, đưa tay túm lấy một vài tên gần đó mà ném vào đám còn lại.
Tức thì một loạt gã đàn ông ngã chúi xuống, hò hét đạp nhau loạn xạ.
Tiêu Bách Thần đưa tay vuốt vuốt cánh mũi, đắc ý cười nhạt:
“Một lũ vạm vỡ cũng không chống lại được một mình tao cơ à?”
Nghe những lời khiêu khích của anh, Lương Chuyên Mạnh càng điên tiết, giơ chân đạp mạnh vào người một gã thuộc gạ đang đứng ở gần đó, gào thét mà chửi:
“Lũ ngu này, còn không mau xông lên, chần chờ gì nữa!”
Đám thuộc hạ gật đầu như tơ vò, lại tiếp tục dồn sức xông lên.
Thuốc tê cơ bắt đầu ngấm sâu vào trong cơ thể hơn, bàn tay và đôi chân của Tiêu Bách Thần bắt đầu không còn nghe lời nữa.
Cứ mỗi lần anh định giơ tay lên đỡ côn, khuỷu tay lại cứng đờ ra, không thể nào nhấc lên nổi.
Phập...!
Một thanh côn sắt nhất thời giáng xuống lưng anh, cơn đau buốt thấu tận xương tủy lập tức khiến Tiêu Bách Thần ngã quỵ, nằm rạp trên mặt đất.
Trong luật giang hồ đã quy định, con người có thể dùng mọi thủ đoạn để tranh giành, đấu đá lẫn nhau nhưng cấm được giở trò bỉ ổi, lươn lẹo.
Bằng không kẻ đó sẽ bị cả giới giang hồ quay lưng, khinh thường.
Do vậy, Tiêu Bách Thần không thể ngờ, Lương Chuyên Mạnh lại bất chấp luật giới đã thỏa thuận từ trước mà lén lút bỏ thuốc, chơi khăm anh.
Phen này, riêng đối phó với