Phòng hội đồng quản trị Long Thế hiện tại đang diễn ra một cuộc họp lớn.
Người chủ trì cuộc họp không phải ai khác mà chính là Gia Huy, giám đốc của tập đoàn châu báu Long Thế.
Anh cầm trên tay một xấp tài liệu dày cộp, trịnh trọng đứng giữa trung tâm phòng họp, hai bên là các cổ đông lớn nhỏ đang nghiêm chỉnh lắng nghe.
“Các vị, tập đoàn Long Thế của chúng ta đã tồn tại hơn bảy năm qua. Nếu xét về vị thế và tốc độ phát triển trong nước, Long Thế chúng ta hiện đang đứng ở vị trí thứ hai, sau tập đoàn Triệu Thị.”
Gia Huy trịnh trọng phát biểu, tiếng nói phóng đại trên loa càng thêm uy quyền, lãnh đạm.
Bảy năm xây dựng tập đoàn là bảy năm cố gắng phát triển không ngừng của Long Thế, vượt xa các công ty đối thủ đáng gờm trong nước, tính đến hiện tại Long Thế chỉ đứng sau duy nhất Triệu Thị đã có tuổi đời làm việc gần hai mươi năm.
Sự phát triển như vũ bão của Long Thế khiến Triệu Thị và các tập đoàn khác đều luôn trong tình trạng cẩn thận dò xét, gườm gườm đối phó.
Ngừng một chút, Gia Huy tiếp lời:
“Bảy năm qua, tôi đứng ra đảm nhận chức vụ Giám đốc tập đoàn, nghe theo sự hướng dẫn, chỉ bảo của cấp trên. Hiện tại, chủ tịch tập đoàn Long Thế đã về nước, một lúc nữa anh ấy sẽ chính thức ra mắt và đảm nhận chức!”
Những lời Gia Huy nói khiến toàn bộ những người có mặt trong phòng đều sững sờ, đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên không tốt lên lời.
Lưu Hào là người có chức có quyền chỉ sau Gia Huy, nghe anh nói vậy bèn đứng dậy, thắc mắc hỏi:
“Trước giờ chúng tôi chưa từng nghe đến chuyện này. Vì sao anh lại để đến tận lúc này mới tuyên bố?”
“Phải đấy! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Những người còn lại lập tức xôn xao, cả phòng họp đồng loạt nổ ra một đợt tranh cãi lớn.
Trước tình hình này, Gia Huy vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh chỉ cười nhạt, đoạn thẳng thắn trả lời:
“Toàn bộ những dự án mà tôi triển khai cho các vị thực hiện đều do chủ tịch lãnh đạo và điều hành từ trên. Long Thế của chúng ta đạt đến thành công như thế này, tất cả đều nhờ vào anh ấy, Cố Trường Lục!”
Tiêu Bách Thần và Gia Huy đã thỏa thuận từ trước, ngay khi anh tiếp quản công ty, Tiêu Bách Thần sẽ đổi tên thành Cố Trường Lục.
Hai cái tên này sẽ thực hiện hai vai trò hoàn toàn khác nhau. Tiêu Bách Thần vẫn là một vị thần y tái thế, là con trai của Tiêu Hoàng Long, trên mặt lúc nào cũng sẽ đeo một chiếc mặt nạ nhỏ che một phần ba gương mặt.
Còn Cố Trường Lục sẽ là chủ tịch tối cao của tập đoàn Long Thế, kể từ giờ phút này trở đi.
Gia Huy vừa nói dứt câu, cánh cửa phòng họp đã được đẩy ra, toàn bộ hơn năm mươi đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào phía trước, tò mò cũng có, hồi hộp cũng có, cùng chờ xem vị chủ tịch quyền uy như lời đồn của họ có dáng dấp và vai vế như thế nào?!
Lưu Hào khoanh hai tay vào trước ngực, hậm hực quay sang một vị cổ đông khác, xấu xa mà nói:
“Không biết Cố Trường Lục là ai, nhưng chúng ta cần phải xem xét và cẩn thận mà đánh giá thực lực thật sự của anh ta mới được!”
Vị cổ đông kia lập tức gật đầu lia lịa, hoàn toàn đồng tình với ý kiến của hắn ta.
Tiêu Bách Thần ung dung bước vào, gương mặt anh tuấn hoàn hảo đến từng đường nét, khí chất lưu loát, bất phàm vượt trội tưởng như có thể áp chế hoàn toàn tất cả những kẻ có mặt ở đây.
Ngay trong khoảnh khắc Lưu Hào trông thấy Tiêu Bách Thần, tâm trí hắn ta dường như cứng đờ