A Hào ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, quai hàm quýt chút nữa thì rơi ra bên ngoài.
“Cái gì mà đầu lâu của vua Chiểu Kiếm Hoàng, sao ông ta lại tìm được đầu lâu cơ chứ?”
Tiêu Bách Thần chăm chú quan sát chiếc đầu lâu, không nói gì.
Lưu Thúy Tuấn đã cất công tìm kiếm cổ vật để đem bán đấu giá, chắc chắn chiếc đầu lâu này không phải hàng bình thường.
Nguyên do vì sao ông ta có được thì cũng rất đáng nể phục đấy!
Những người xung quanh lập tức có hứng thú với chiếc đầu lâu này, bắt đầu ước lượng dần số tiền để mua.
Lưu Thúy Tuấn vui vẻ thấy rõ, cười híp cả hai mắt, bắt đầu tuyên bố bán đấu giá.
“Một triệu nhân dân tệ!”
Có vị thương gia ngồi bên dưới đứng lên mở đầu.
Tuy nhiên, cái giá này của anh ta lập tức bị gạt phắt.
“Năm triệu tệ!”
Thêm một người nữa xung phong ra giá.
Thế nhưng, Lưu Thúy Tuấn vẫn chưa ưng ý với số tiền này.
Chiếc đầu lâu quý hiếm như thế không thể để bán với giá thấp được.
Nếu ông ta đem bán cho viện bảo tàng, lợi nhuận thu về còn phải vượt mức gấp ba, gấp bốn lần năm triệu tệ kia nữa.
“Hừm.
Các người không ai có thể ra cái giá cao hơn được à? Một trăm triệu tệ, còn ai dám ra giá cao hơn tôi hay không?”
Từ phía đằng sau, một người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, ăn mặc phong lưu, lịch lãm, mái tóc nhuộm đỏ sặc sỡ ung dung đứng dậy, chỉ một ngón tay lên trời mà nói.
Hắn là Mai Tài Lĩnh, một trong những đại gia buôn bán bất động sản lớn nhất Ma Cao, có thể coi hắn giống như một vị tỉ phú ở đây vậy.
Hai mắt Lưu Thúy Tuấn lập tức sáng thấy rõ.
Một trăm triệu cho một cái đầu lâu, quả thật quá hời rồi.
Hơn nữa, chỉ vài năm thôi là chiếc đầu lâu này sẽ mục rữa, cứ như vậy Lưu Thúy Tuấn nghiễm nhiên đã chiếm một món hời lớn đến như thế nào.
“Nếu không ai trả giá cao hơn, tôi sẽ chốt lại chủ nhân sở hữu chiếc đầu lâu của vua Chiểu Kiếm Hoàng là anh Mai Tài Lĩnh!”
“....!”
Bên dưới im lặng như tờ.
Cùng theo với tiếng đếm ngược của Lưu Thúy Tuấn, chiếc đầu lâu tưởng chừng vô ích kia nghiễm nhiên trở thành vật sở hữu của Mai Tài Lĩnh.
Nhìn hắn ta cầm chiếc đầu lâu xoay xoay trên tay ngắm nghía, Tiêu Bách Thần không nhịn được mà cười thầm trong bụng.
A Hào trông thấy liền nhỏ giọng hỏi:
“Cậu chủ cảm thấy có chỗ nào không đúng ạ?”
A Hào luôn có con mắt nhạy bén, chỉ cần nhìn thấy biểu hiện khác thường của anh là lập tức hỏi thăm ngay.
Tiêu Bách Thần vắt hai chân trên ghế, cười cợt đáp:
“Đám người này đã bị Lưu Thúy Tuấn dắt mũi.
Chiếc đầu lâu của vua Chiểu Kiếm Hoàng làm gì có ở đây! Thứ mà Mai Tài Lĩnh đang cầm trên tay chỉ là một cái đầu lâu tầm thường không hơn không kém!”
A Hào còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng sợ Tiêu Bách Thần mắng nên đành ngậm miệng lại.
Khi còn ở bên nước ngoài, anh không chỉ được học về y thuật, võ công mà thầy còn truyền dạy cho anh một vài thủ thuật về cổ mộ, trong đó có cách nhận biết đặc điểm của hài cốt.
Chiếc đầu lâu tự xưng là của vua Chiểu Kiếm Hoàng kia, vừa nhìn Tiêu Bách Thần đã nhận ra ngay nó chỉ tồn tại ngót nghét vào chục năm.
Các đầu xương vẫn còn rất khỏe và tương đối mới.
Còn vua Chiểu Kiếm Hoàng thì đã mất hơn vài thập kỷ, lấy đâu ra xương cốt còn mới và chắc như thế này.
Đúng là đám người giàu nói gì cũng đúng.
A Hào đứng bên cạnh nghe thấy Tiêu Bách Thần lẩm bẩm nhiền quay sang nói nhỏ:
“Cậu cũng là một trong những người giàu có nhất nước mình đấy ạ!”
“Hừ, hóng hớt!”
Tiêu Bách Thần trừng mắt quát.
Mai Tài Lĩnh đấu giá thành công chiếc đầu