Thời gian bảy giờ tối đã sắp đến.
Tiêu Bách Thần vặn vòi nước, lúi húi rửa xe.
Thỉnh thoảng anh muốn vận động một chút công việc tay chân như thế này, cơ thể cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
Bạch Khởi La cả ngày chỉ ở trên lầu.
Kể từ sau việc đó xảy ra trên bãi biển, cô vẫn chưa từng mở lời nói chuyện với anh một lần.
Đôi lúc, Tiêu Bách Thần vừa xối nước rửa xe, vừa ngước lên phía cửa sổ phòng cô, tâm trạng có chút không vui.
Cộc...cộc...!
Bạch Khởi La mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Tiêu Bách Thần.
“Đừng đóng!”
Tiêu Bách Thần đưa tay giữ chặt cánh cửa đang chuẩn bị khép lại.
Bạch Khởi La không đuổi anh nữa, xoay lưng bước vào phòng.
“Chúng ta...!Có thể nói chuyện một chút được không?”
Tiêu Bách Thần gãi gãi đầu hỏi nhỏ.
Bạch Khởi La hơi nghiêng người, thờ ơ đáp:
“Giữa chúng ta cũng có chuyện để nói à?”
Trước thái độ lạnh nhạt này của cô, Tiêu Bách Thần chỉ còn biết cười khổ.
“Khởi La, tôi đến đây là để xin lỗi em.
Nhưng mà, em thử nghĩ mà xem, làm chuyện đó với tôi tốt hơn bị tên kia chiếm đoạt hơn rất nhiều, có phải không?”
Cơ thể Bạch Khởi La khi nghe đến hai từ “xin lỗi” của anh đã có phần dịu xuống, nhưng ngay khi nghe phải những từ sau đó, tâm trạng cô lại bắt đầu tụt dốc không phanh, các mạch cơ bắt đầu căng cứng.
“Khốn nạn! Cút đi đồ tồi!”
Bốp...bốp...!
Bạch Khởi La vung tay đấm mạnh lên mặt Tiêu Bách Thần một cái, trực tiếp đuổi anh ra khỏi phòng.
Rầm!
Tiêu Bách Thần đứng như trời trồng, nhìn cửa phòng đóng im ỉm mà vẫn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
“Tôi đã xin lỗi em rồi mà, Khởi La!”
Đáp lại tiếng gọi của anh chỉ là một từ duy nhất:
“Cút!”
Tiêu Bách Thần xoa xoa mặt nước xuống lầu, trông thấy A Hào đang đứng dưới sảnh chờ sẵn ở đó.
Trông thấy anh, sắc mặt A Hào có chút thay đổi.
Dường như A Hào đang cố gắng nhịn cười.
“Cậu cười gì hả?”
Tiêu Bách Thần lườm A Hào một cái cháy mặt.
“Cậu chủ à, anh làm gì để mắt tím bầm như thế kia?”
Da mặt Tiêu Bách Thần lúc trắng lúc xanh, đành làm lơ đi không đáp.
“Cha tôi đâu?”
Tiêu Hoàng Long hiện tại vẫn chưa trở về.
Mọi khi, cứ đến sáu giờ tối dù ông có bận việc bao nhiêu cũng sẽ trở về để cùng dùng bữa với anh.
Điều này đã trở thành thói quen mỗi ngày.
Nghe anh hỏi, A Hào có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi ngược lại:
“Ủa, chẳng phải cậu chủ gửi tin nhắn cho ông Tiêu, hẹn gặp ông ở ngoại ô thành phố để nói chuyện hay sao? Em còn tưởng cậu chủ đã ra ngoài đó và trở về rồi chứ?”
“Cậu nói lại một lần nữa cho tôi!”
Tiêu Bách Thần đứng phắt dậy, dồn dập hỏi A Hào.
A Hào cũng đã nhận ra có điều không ổn, lập tức lặng người.
“Có kẻ mạo danh cậu chủ, hẹn gặp ông chủ ở ngoại ô thành phố!”
“Chết tiệt! Định vị NPS, chuẩn bị xe!”
Tiêu Bách Thần vơ vôi áo khoác, không quên chạy vào trong phòng chọn lấy một khẩu súng giảm thanh, nạp đầy đạn vào bên trong.
Đoạn anh cầm bộ đàm, gọi thêm hai mươi thuộc hạ nữa phân phó họ đi cùng A Hào theo tuyến đường định vị, tìm kiếm tung tích của Tiêu Hoàng Long.
“Bách Thần!”
Bạch Khởi La từ trên lầu rảo bước xuống.
“Tôi đi cùng anh!”
Anh nhìn cô, trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu.
Hai người tức tốc lên xe, lao vụt đi với tốc độ cực đại.
Cả quãng đường đi, Tiêu Bách Thần không mở miệng nói một câu, lông mày chau lại suy tư.
“Đã định vị được vị trí của cha nuôi chưa?”
Tiêu Bách Thần cất giọng hỏi, đầu dây kết nối, A Hào nhanh nhẹn đáp:
“Ông chủ đang ở ngoại ô về phía Đông.
Cậu chủ đi dọc đường lớn, đến khu sinh thái Fenniky thì dừng lại.”
“Khu sinh thái Fenniky à? Lần đầu tôi nghe thấy cái tên đó!”
Bạch Khởi La chống tay lên cằm thắc mắc.
Fenniky là một khu sinh thái mới được xây dựng, do một tập đoàn nước ngoài đầu tư vào đây.
Nghe nói, một gia tộc giàu có tại Nhật Bản đã nhìn trúng khu này, sau đó mua đứt hơn ngàn mét đất, dốc sức xây dựng lên Fenniky.
“Ừm! Trên danh nghĩa do người Nhật xây dựng lên, nhưng thực chất đây vốn là khu sinh thái do nhà họ Lưu đứng phía sau bí mật gom góp đầu tư một khoản.”
Nghe đến đây, Bạch Khởi La tròn xoe mắt:
“Vậy thì chắc chắn