Dù đúng hay không, Triệu Nhạc vẫn muốn thử một lần nữa.
Nhưng người đàn ông kia vẫn thong thả bước đi, không hề bị tiếng gọi của cô mà phân tâm dừng lại.
Khóe môi Triệu Nhạc nở nụ cười chua xót, nắm chặt danh thiếp của anh trong tay, sau đó xoay người bước vào trong thang máy.
Ngồi trên xe, Bạch Khởi La cũng đã hiểu ra toàn bộ vấn đề.
Cô cười cười, mở miệng buông một câu hờ hững:
“Anh định giấu cô ấy đến khi nào?”
Tiêu Bách Thần không đáp, vẫn chăm chú lái xe.
Mãi một lúc sau anh mới trả lời:
“Tư Kiệt đã chết! Thế giới này không còn ai là Tư Kiệt nữa!”
Người nhà họ Triệu lúc này đang loạn hết cả lên.
Người ra kẻ vào tấp nập, gương mặt ai cùng hằm hằm, chỉ cần không vừa ý có thể sẵn sàng đập tan nát tất cả mọi thứ.
Triệu Tư Mỗ ép Mã Hoa quỳ trên nền đất, chỉ tay mà mắng nhiếc xối xả:
“Loại phụ nữ không biết dạy con.
Bà trông chừng nó kiểu gì để nó ngang nhiên bỏ trốn trước tầm mắt của chúng ta thế hả?”
Mã Hoa uất ức đến nghẹn họng, trừng mắt cãi lại:
“Triệu Nhạc bỏ trốn, ngay cả ông cũng còn không phát hiện ra.
Mắc mớ gì mà trách cứ tôi?”
Thấy vợ dám phản bác lại mình, Triệu Tư Mỗ cành điên tiết hơn.
Lão ta giơ chân đạp mạnh vào người vợ, không ngừng xỉa xói:
“Câm ngay miệng lại.
Nếu bà còn không tìm được nó về đây thì mời bà cút xéo ra khỏi cái nhà này.
Tôi sẽ đưa mẹ Đình Khiêm vào đây, thay bà tiếp quản cái nhà này!”
Rầm!
Cánh cửa phòng do phải chịu tác động lớn nên bật tung cả then cài, tạo thành thứ âm thanh chói tai.
Mã Hoa ngồi trên nền đất, đưa mắt nhìn khắp một lượt căn phòng tan hoang, trong lòng không khỏi căm hận.
Từ lúc mẹ con Triệu Đình Khiêm xuất hiện, mọi thứ trong căn nhà này đều bị hủy hoại, đảo lộn nghiêm trọng.
Triệu Tư Mỗ không còn coi Mã Hoa ra gì nữa, sẵn sàng động chân động tay, mắng nhiếc bà ta mọi lúc mọi nơi.
Hơn nữa, đã vài tháng nay lão ta còn chưa thèm động vào người Mã Hoa.
Điều này khiến bà ta vô cùng uất ức.
.......!
Trong thành phố Tứ Châu, nhà họ Phương cũng được coi là một trong những tập đoàn sản xuất công nghệ lớn và uy tín có tiếng.
Triệu Tư Mỗ nhanh chóng chớp thời cơ, liên lạc với ông chủ Phương, cùng nhau bàn bạc kế hoạch cho ra đời một loại robot tối tân bậc nhất, có sức gây chấn động dư luận.
Nếu thành công, hai bên tập đoàn sẽ cùng hưởng một số lượng lợi nhuận khổng lồ, chưa kể danh tiếng ngày một cực vượng.
Phương Mạn Châu, con gái duy nhất của tập đoàn Phương Mộc, mới trở về từ Pháp sau năm năm du học.
Phương Tiến chỉ có duy nhất một đứa con gái này nên coi cô ta còn quý hơn cả vàng bạc, châu báu.
“Mạn Châu, muộn rồi con còn đi đâu?”
Phương Tiến đặt tờ báo xuống bàn, kéo gọng kính lão cẩn thận hỏi.
Phương Mạn Châu vừa chỉnh lại dây váy, vừa ngúng nguẩy đáp:
“Con đi hóng gió chút.
Đã năm năm rồi mới được trở về thành phố mà cha!”
Nhìn chiếc siêu xe màu đỏ của con gái phóng vụt đi, Phương Tiến chỉ mỉm cười lắc lắc đầu.
Phương Mạn Châu vừa lái xe vừa nghe nhạc, cơ thể không ngừng nhún nhảy theo nhịp rock.
Đến một đoạn đường tương đối vắng, chợt có một chiếc xe màu trắng hiệu Mercedes bất thình lình chặn ngang đường.
Kítttt...!
Phương Mạn Châu hoảng hốt đạp thắng ga nhưng không kịp.
Cú đâm không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến cho đầu xe cô ta bị bóp méo, vỡ hẳn một mảng lớn.
“Đáng ghét! Chết với tôi!”
Phương Mạn Châu mở miệng chửi thề, đoạn bừng bừng lửa giận mà bước xuống xe.
Cô ta vòng lại sau cốp, khom lưng với lấy chiếc búa bên trong, sau đó đi đến trước đầu xe Mercedes, không nói không rằng trực tiếp đem búa đập mạnh xuống đầu xe.
Cạch...!
Chủ nhân kia cuối cùng cũng bước xuống, nhìn chòng chọc vào Phương Mạn Châu.
“Nhãi ranh, mày dám đập xe tao?”
Phương Mãn Châu không nghe kẻ đâm vào xe mình kia một lời xin lỗi cũng