Trông thấy Tiêu Bách Thần bước xuống xe, Phương Tiến vội vàng chạy ra chào đón.
“Cậu Tiêu, nghe danh đã lâu, nay mới có dịp gặp.
Chuyện của con gái trăm sự nhờ cậu giúp đỡ!”
Bên trong phòng khách còn có thêm một thanh niên anh tuấn, ăn mặc chỉnh tề đang cẩn thận pha trà.
Anh ta là Mạc Thiên Sơ, hôn phu của Phương Mạn Châu.
Bọn họ dự định cuối năm nay sẽ tiến hành tổ chức hôn lễ.
“Thiên Sơ, mau lên lầu gọi Mạn Châu xuống!”
Phương Tiến đưa tay làm động tác mến khách, đoạn ra hiệu cho Mạc Thiên Sơ.
Anh ta dừng tay, gật đầu chào hai người Tiêu Bách Thần, sau đó bước nhanh lên lầu trên.
Tiêu Bách Thần đón lấy ly trà hảo hạng Phương Tiến đưa cho, nhấp thử một ngụm.
Vị trà xanh chát chát nơi đầu lưỡi, nhưng khi nuốt vào trong bụng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thanh mát.
“Đây là trà Mông Cổ, được ủ men hai mươi năm.
Thiên Sơ may mắn mua được nên đã đem về biếu tôi!”
Phương Tiến vừa uống vừa lên giọng giải thích xuất xứ của trà Mông Cổ.
Tiêu Bách Thần cũng tỏ ra cực kỳ hứng thú, gật đầu liên tục.
Một lúc sau anh mới vào việc chính:
“Tiểu thư Mạn Châu đã tiến hành trị liệu tâm lý ở những nước nào rồi?”
Nhắc đến con gái, ánh mắt Phương Tiến chợt trùng xuống.
Ông ta ngả lưng ra sau ghế, buồn bã đáp:
“Một năm trở lại đây, Mạn Châu bắt đầu nảy sinh hoang tưởng.
Con bé thường xuyên mơ hoặc nói rằng mình trông thấy hồn ma của Khả Linh về đòi mạng.
Tôi đã đưa Mạn Châu đến gặp các bác sĩ tâm lý giỏi nhất trong và ngoài nước, thế nhưng đều vô ích!”
Nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, Phương Tiến khẽ đưa mắt nhìn, sau đó thở dài:
“Thời gian gần đây, Mạn Châu còn xảy ra tình trạng tự hành hạ cơ thể.
Con bé sẽ dùng dao cắt cổ tay, nếu không thì tự dìm mình vào trong bồn tắm.
Ban ngày nó hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đêm đến sẽ làm các hành động kỳ dị, lạ thường như vậy!”
Mạn Châu được Mạc Thiên Sơ dìu tới, mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Gương mặt xinh đẹp thường ngày của cô đã dần thay bằng làn da bủng beo, hai mắt hốc hác, thâm cuồng kém sắc.
Bạch Khởi La nhìn thấy, trong đầu chợt nảy sinh phán đoán.
Tuy nhiên cô chưa nói ngay, chỉ lặng lẽ đánh mắt nhìn sang Tiêu Bách Thần.
“Cậu Tiêu!”
Phương Tiến nhìn anh, giọng nói có phần run rẩy:
“Xin cậu hãy cứu lấy con gái tôi.
Tôi đã nghe ông Mãng nói qua về tài năng của cậu.
Chuyện của con gái trăm sự trông chờ vào cậu!”
Phương Mạn Châu nhìn chằm chằm vào anh, từ lúc cô bước xuống, hầu như không rời vị trí.
Cả cơ thể giống như bị hút cạn sức lực, chỉ còn da thịt và xương.
Bỗng dưng, Phương Mạn Châu dịch chuyển ánh mắt ra phía sau lưng của Tiêu Bách Thần, gương mặt bắt đầu lộ ra tình trạng hoảng loạn cao độ.
Cả người cô không ngừng run lẩy bẩy, đôi môi tái nhợt, há hốc nhìn vào khoảng không, sau đó rú lên khóc thét:
“Nó lại đến kìa.
Khả Linh đến đòi mạng con kìa.
Aaaaaa...!!!”
“Mạn Châu, em bình tĩnh đi.
Không có ai ở đó cả.
Chỉ có mỗi chúng ta thôi!”
Mạc Thiên Sơ đưa tay lay mạnh vai của hôn thê, muốn cô nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tuy nhiên, Phương Mạn Châu càng lúc càng mất bình tĩnh hơn.
Cô đứng phắt dậy, chạy ra sau bếp, với tay chộp lấy một con dao gọt hoa quả, chuẩn bị cứa đứt cổ tay.
Phương Tiến gào khản cả cổ, sợ hãi gọi tên con gái liên tục.
Tất cả mọi người đều bổ nhào tới phòng bếp.
Phốc!!!
Con dao đang cầm trên tay của Phương Mạn Châu lập tức bị Tiêu Bách Thần giật lại được.
Tuy nhiên lưỡi dao cứa qua bắp tay anh một vệt dài, máu đỏ ngấm qua lớp áo sơ mi màu trắng.
Phương Mạn Châu vẫn như nổi điên, không dùng dao cắt cổ tay được thì