“Các anh là người của Long Thế?”
Triệu Đình Khiêm há miệng hỏi những người phía trước.
Tuy nhiên, thuộc hạ của Gia Huy không trả lời hắn, trực tiếp lên xe ngồi, sau đó phóng đi thẳng.
Triệu Đình Khiêm tức điên người, hậm hực quay lại xe.
Trông thấy Mã Hoa đang ung dung ngồi ở sau ghế, đôi mắt lim dim ngủ gà ngủ gật, càng nhìn càng ngứa mắt.
Triệu Đình Khiêm trực tiếp cầm lái, vặn nút lao vụt đi.
Khi Mã Hoa tỉnh dậy thì trời đã quá trưa.
Tuy nhiên chiếc xe do Triệu Đình Khiêm lái vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Này, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Mã Hoa ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt hoảng sợ tột độ.
Triệu Đình Khiêm vẫn không trả lời bà ta.
Khoảng chừng độ nửa tiếng sau, xe mới dừng lại trên một khu đất trống, thưa thớt dân cư.
Lục Nghị, thuộc hạ của Triệu Đình Khiêm bị hắn bắt xuống xe trước.
Mã Hoa ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì liền bị Triệu Đình Khiêm túm lấy mớ tóc xoăn, lạnh lùng kéo ra bên ngoài.
Mã Hoa giãy giụa không ngớt:
“Triệu Đình Khiêm, mày đang làm trò gì vậy?”
Đáp lại câu hỏi của bà ta chỉ là sự giận giữ đến xé gan xé phổi.
Triệu Đình Khiêm rút từ trong ngực ra một khẩu trúng ngắn, say đó ném sang cho Lục Nghị.
Lục Nghị nhanh chóng đón lấy, lờ mờ hiểu ra dụng ý của Triệu Đình Khiêm.
Mã Hoa cũng không phải quá ngu dốt.
Đang yên đang lành, gã con hoang kia không đưa bà ta về nhà mà chở ra chỗ vắng vẻ, lại còn bắt bà ta quỳ rạp trên cát.
Nếu bà ta đoán không lầm, chắc chắn Triệu Đình Khiêm đang ủ mưu muốn giết chết bà ta?!
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, Mã Hoa hai đầu gối nhũn cả ra, ấp úng sợ chết.
Lời nói muốn thốt ra nhưng lại bị chặn ở cuống họng, khổ sở không thốt lên lời.
“Mã Hoa, bà an hưởng phú quý đã mấy chục năm nay, trong khi mẹ tôi phải khổ sở ăn xin, nghèo rúng.
Bây giờ đã đến lúc mẹ con tôi nhận lại những gì là của mình!”
“Cầu xin cậu hãy tha cho tôi.
Tôi sẽ cho cậu toàn bộ tài sản của mình!”
“Câm mồm.
Lục Nghị, bắn!”
A...a...a...!
Mã Hoa chỉ kịp hét lên mấy tiếng thảm thiết.
Một viên đạn sắc lạnh trực tiếp bắn thủng hộp sọ của bà ta, máu tanh tung tóe khắp vùng cát vàng...!
Triệu Đình Khiêm đưa tay quệt vết máu vương trên miệng, đoạn rút điện thoại gọi cho Triệu Tư Mỗ:
“Cha à, người của Long Thế đã giết chết đại phu nhân!”
.......!
Khương Tặc đẩy tách trà nóng hổi mề phía Tiêu Bách Thần.
Bản hợp đồng vừa được ký kết, hai bên tương đối thỏa thuận rõ ràng.
Tiêu Bách Thần tu một ngụm hết sạch, đoạn hời hợt đáp:
“Ngay trong chiều nay người của tôi sẽ tiến hành đào khoan.
Hi vọng phía Vương Thống hợp tác!”
Bạch Khởi La đã chờ sẵn ở trên xe.
Thấy anh bước ra, lạnh nhạt hỏi:
“Thế nào? Mọi chuyện sắp xếp đúng như anh dự đoán chứ?”
Tiêu Bách Thần gật đầu xác nhận.
Khóe môi Bạch Khởi La khẽ cong:
“Bắt cóc Mã Hoa, ép Triệu Đình Khiêm phải trở về khiến hắn cay cú bỏ dở bản hợp đồng, ngang nhiên thuận lợi cuỗm tay trên, thu về một số lượng vàng lớn.
Đầu óc anh quả thực không tồi!”
Nghe cô nói một tràng, Tiêu Bách Thần chỉ cười cười cho qua.
“Thế nhưng, tôi phải báo cho anh một tin.
Mã Hoa đã bị giết.
Hơn thế, kẻ tung tin đồn đã đổi hết toàn bộ cho người của tập đoàn Long Thế.
Anh mau chóng giải quyết đi!”
“Cái gì? Mã Hoa đã chết?”
Tiêu Bách Thần ngạc