Dương Ân có thể không tiếc mạng, nhưng cha mẹ và em trai thì chưa chắc đã có thể đợi, còn có Sên Nhỏ cách xa ngàn dặm đang chờ để gặp mặt.
Hắn nhất định có thể thực hiện lời hẹn ba năm sẽ bước tới đỉnh cao mà bây giờ đang ngước nhìn, có thể đoàn viên cùng gia đình, có thể dắt người đẹp về nhà.
“Có hàng ngàn con đường, chỉ có duy nhất một đường phù hợp với mình, chọn rồi thì phải bước tiếp, đi hết con đường Tử thần thì sẽ thấy ánh sáng!”, Tuần Duệ nói một câu xong thì cũng không nói nhiều nữa mà sải bước, lắc lư đi xuống núi.
Dương Ân nhìn bóng lưng của Tuần Duệ, cúi đầu thật sâu, khi hắn ngẩng đầu lên thì đã không nhìn thấy bóng lưng kia nữa.
Đêm khuya, Dương Ân ngồi cô đơn trên đỉnh núi, hắn nhìn bóng tối mịt mù, nghe tiếng sói tru bên rìa ngục vang lên, trong lòng lại rất bình tĩnh.
Hắn nhớ lại những đày đọa mà mình phải chịu từ khi vào ngục, lại nhớ tới Thái Thượng Cửu Huyền quyết và thuật Long Quy lật biển tình cờ rơi vào tay, lại có chú chó thông minh Tiểu Hắc luôn bầu bạn mới khiến hắn từng bước khôi phục sự tự tin, thân thể đạt được cảnh giới cấp sĩ, nhưng lực lại đạt tới cảnh giới cấp tướng, giải quyết hết đám lão đại trong ngục, có được 50 ngàn cân đá Xích Cương mà hắn muốn, lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi ma quỷ này.
Nhưng hắn nghĩ tới Khỉ Gầy và Tiểu Man, hắn đã đồng ý sẽ đưa họ rời đi nên không muốn nuốt lời, nhưng nghĩ tới thời gian vô cùng cấp bách thì nhất thời trở nên do dự không quyết.
Dương Ân xuất thân cao quý, lại phải trải qua một chuỗi chèn ép thì suy nghĩ đã sâu sắc hơn nhiều so với tuổi.
Hắn không phải là người có tính cách mềm yếu, lưỡng lự nhưng hắn là người trọng tình nghĩa từ tận trong xương tủy, lời mà hắn đã từng nói ra thì sẽ không muốn nuốt lời.
“Tiếp tục thay bọn họ thu thập 100 ngàn cân đá Xích Cương!”, Dương Ân nhìn lên ánh trăng êm dịu tỏa ra khắp nơi, thầm nói.
Lúc này, lòng hắn vô cùng kiên định.
Cho dù hắn rất muốn tung cánh bay ra khỏi đây, nhưng không đem theo hai người quan trọng kia, hắn không yên lòng.
Bất chợt, một bóng hình từ bóng tối xông lên.
Trong lòng Dương Ân chấn động sợ hãi, Thái Thượng Cửu Huyền quyết tăng vọt tới cực hạn, một tay túm rồng, một tay bắt rùa, muốn đánh tới bóng hình kia, hắn không cam lòng thầm nói: “Không ngờ lại chết như thế này!”
Nhưng, hắn còn chưa kịp đánh ra đòn tấn công thì Tiểu Hắc trên vai hắn đã sủa lớn: “Gâu gâu!”
Tiếng sủa của nó không lớn, chỉ có thể nghe thấy trong vòng mấy trượng, gần như không ai để ý, nhưng bóng hình đang tung lên trong không trung lại rơi xuống nhanh chóng, tứ chi nặng nề quỳ, trong miệng rên rỉ: “Áuuu!”
Dương Ân trợn mắt nhìn cảnh tượng này, trong đầu quả thật không theo kịp, hắn thầm kinh ngạc hô lên: “Không lẽ khí thế Vương bát của Tử tước ta lại khiến lang Vương này quỳ xuống như thế sao?”
Dương Ân nghĩ quá nhiều rồi, ánh mắt của Lang Kiệt từ đầu tới cuối đều không nhìn hắn mà nhìn Tiểu Hắc trên vai hắn mà thôi.
“Gâu gâu!”, Tiểu Hắc trừng đôi mắt nhỏ của nó, lại liên tục sủa vang, dường như đang giao tiếp với lang Kiệt.
Lang Kiệt gật đầu như giã tỏi đáp lại, ngoan ngoãn giống như một con chó lớn vô hại.
Lúc này Dương Ân mới