Xà beng của Hàn Vô Tình như một thanh kiếm không ngừng điên cuồng đâm chém.
Chỉ trong một nhịp thở có thể đồng thời đâm 18 nhát mà mỗi nhát đâm lại ở vị trí khác nhau.
Nếu Dương Ân chưa đột phá lên chiến sĩ cao cấp mà vẫn ở cảnh giới chiến sĩ trung cấp như trước thì chắc chắn sẽ bị gã đâm thẳng cho một nhát xà beng.
Dương Ân liên tục tránh nè, đến khi không thể lùi thêm nữa thì Sư Lãnh Mị lại bất ngờ xông tới ra tay.
Trong tay ả ta là một xà beng ngắn hơn, chỉ dài bằng nửa cánh tay, nhưng vào thời khắc ả ta ra tay thì lại có ánh sáng lạnh sắc bén đâm vào sau lưng Dương Ân, rất thích hợp để đánh lén.
Tiểu Xú Nữ này xếp hạng ba, ra tay vô cùng tàn độc, hoàn toàn không vì Dương Ân đẹp trai mà nương tay.
Dương Ân đã bị lâm vào tình thế bị đánh trước công sau, xem ra rất khó tránh khỏi thất bại.
Ngải Phi Lợi và những ngục nô khác đứng nhìn chăm chú nhìn qua bên này, xem Dương Ân có cách gì để mà ứng phó.
Dương Ân không ngờ Sư Lãnh Mị lại ra tay lúc này.
Hắn còn cho rằng ả ta khinh thường việc liên thủ với Hàn Vô Tình, xem ra là do hắn nghĩ quá ngây thơ rồi.
“Tới đúng lúc lắm!”, Dương Ân gầm lên, thúc đẩy huyền tinh khí đã khôi phục tới bảy phần, một bộ thiền y nhanh chóng bao quanh thân thể của hắn.
Cùng lúc đó, một đòn tấn công chính diện của Hàn Vô Tình đánh tới, còn sau lưng thì tiếp một xà beng của Sư Lãnh Mị.
Sức mạnh đó chấn động khiến thiền y của hắn xuất hiện vết nứt làm cho Dư Kình thâm nhập vào lưng hắn.
Sư Lãnh Mị vui mừng, ả ta cảm thấy Dương Ân chắc chắn sẽ bị thương nặng, nhưng ngay sau đó thì ả ta lại không thể cười được nữa.
Dương Ân mượn thế tấn công của ả ta, xông tới Hàn Vô Tình, tốc độ đó còn nhanh hơn trước đây rất nhiều, giống như Dương Ân xông vào lòng Hàn Vô Tình, cũng chính lúc đó, Dương Ân xuất chiêu.
Cầu vồng sau mưa!
Xà beng trong tay Dương Ân hoá thành cây thương dài, vệt sáng từ cây thương như cầu vồng sau mưa, năm màu rực rỡ làm loá mắt người nhìn.
Ánh mắt của Hàn Vô Tình bị ánh sáng đó loé lên phải nheo mắt lại, gã nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng bị lùi về sau, không thể bản thân rơi vào nguy hiểm.
Ý thức phản ứng của gã rất nhanh, đáng tiếc, tốc độ của Dương Ân còn nhanh hơn, trong chớp mắt xà beng đã đánh lên đầu gã.
Gã phản ứng nhanh nghiêng đầu, nhưng tai bị đứt, bờ vai cũng bỗng chốc đầy máu, đau đớn khiến gã thở ra khí lạnh mà vội vàng lùi về phía sau.
Một chiêu của Dương Ân chưa thể hoàn toàn giết chết được Hàn Vô Tình, trong ánh mắt hắn có chút tiếc nuối, Sư Lãnh Mị đằng sau hắn đã hoàn hồn lại xông lên đuổi giết tiếp.
Xà beng ngắn của Sư Lãnh Mị đúng như câu nói “dài thì mạnh, ngắn thì nguy hiểm”.
Mỗi một chiêu thức đầu sắc bén và hiểm hóc, buộc Dương Ân phải ứng phó hết nguy hiểm này tới nguy hiểm khác.
Sau khi Hàn Vô Tình bị thương cũng không suy sụp.
Trên mặt gã mang đầy vẻ căm hận, sắc mặt lúc đen lúc xanh, tiếp tục cầm xà beng lên để tấn công, có thể thấy rõ gã đang vô cùng tức giận.
Dương Ân cũng không né tránh tiếp nữa.
Lúc trước hắn không ra tay là