Chạy như bay có khẩu quyết không dài, nhưng lại khá tinh diệu.
Giai đoạn nhập vi sẽ đá ra được 3 kiểu, giai đoạn tinh thông sẽ đá ra được 6 kiểu, đến đại thành thì được 20 kiểu, hoàn mỹ thì là 24 kiểu.
Đây là một bài đi dần từ nông đến sâu.
Ngoài ra thì nó còn có tác dụng tăng tốc, ít nhất có thể tăng thêm một nửa.
Đây là một kỹ thuật chiến đấu cực kỳ không tầm thường với bất kỳ võ sĩ nào.
Từ sau khi có được tướng kỹ này, Ngải Phi Lợi mới có thể tung hoành khắp giang hồ và thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Ngải Phi Lợi đã bị què một chân, rất khó thi triển được đến mức hoàn mỹ.
Gã chỉ có thể lấy nó ra làm giao dịch để đổi lại sự bình an cho mẹ con nhà kia.
Đời này, nếu muốn sống sót quay về gặp hai mẹ con thì sẽ rất khó, nhưng gã vẫn muốn bọn họ được sống yên bình, nên cũng mong mình không nhờ sai người.
Dương Ân hài lòng quay về, hắn đã ghi nhớ yêu cầu của Ngải Phi Lợi.
Nếu như hắn không chết ở chiến trường, hắn nhất định sẽ đến xem hai mẹ con nhà đó.
Khi Dương Ân quay về đến ranh giới giữa khu 1 và khu 2 thì có một tên đàn ông cao to chặn trước mặt hắn, coi hắn như kẻ địch.
Tên đàn ông này mặc giáp, vẻ mặt hung hãn, cực kỳ đáng sợ, và cũng chính là cai ngục khu 1 – Trương Hùng.
Dương Ân nhìn Trương Hùng chăm chú, hắn không nhận ra Trương Hùng.
Lúc ở hố máu, hắn còn đang đối kháng với huyết sát thì Trương Hùng mãi sau mới đến.
Bọn họ chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng khi ấy Dương Ân cũng không có thời gian xem Trương Hùng mặt mũi ra sao, cho nên dù Trương Hùng xuất hiện trước mặt thì hắn cũng chẳng biết là ai.
Trương Hùng thì nhận ra Dương Ân.
Ông ta nhìn Dương Ân chăm chú rồi nói: “Một mình đi đến khu 1 mới, đánh bại 2,300 người.
Có hàng chục người chết tại chỗ, ba lão đại thì bị ngươi hại chết, chiến tích này còn hơn cả cai ngục một khu đấy”.
“Ông là?”, Dương Ân nghi ngờ hỏi.
Hắn không cảm nhận được địch ý của đối phương, nội tâm cũng thả lỏng không ít.
Nếu đối phương tới để gây sự thì hắn không biết nên ứng phó như thế nào nữa.
Hắn đã tập hợp đủ đá Xích Cương rồi, lúc nào cũng có thể rời đi được, nên không muốn dây mơ rễ má gì thêm nữa.
“Ta là cai ngục khu 1, Trương Hùng, chúng ta từng gặp nhau rồi!”, Trương Hùng tự giới thiệu.
“Hóa ra là cai ngục Trương, chào ông”, Dương Ân chắp tay chào Trương Hùng, ngừng lại rồi nói: “Ông là Trương thúc thúc mà Lam Hinh tỷ nói đến đúng không?”
“Đúng vậy, hôm nay ngươi làm loạn hơi to đấy, nếu ta không ép xuống kịp thì ngươi đã bị treo lên đinh ở cửa lớn nhà tù rồi”, Trương Hùng đáp.
Dương Ân trong nháy mắt như bị đóng băng.
Từ khi thực lực hắn tăng mạnh, hắn nghĩ mình có thể tung hoành ngang dọc trong cái nhà tù này, nhưng lại quên mất bản thân vẫn còn là một ngục nô.
Hơn nữa hắn còn đắc tội Vương hầu, nên sẽ có người quan sát hắn.
Chỉ cần người ta ra lệnh thì có thể giết chết hắn luôn, hắn có thực lực thì sao chứ?
“Ngươi không cần lo đâu, tiểu thư đã nói với