Mưa to rào rào, hoa lá bay tan tác, tựa như đã chất chứa quá lâu, mưa chưa kịp dứt đã muốn rơi xuống cùng một lúc.
Ngục nô trên sơn ngục bắt đầu đau khổ không kể xiết, không dám trốn vào hang vì sợ lỡ mà hang chìm hẳn thì cũng sẽ chết đuối, chỉ có thể tìm chỗ trú ẩn dưới một số hang đá núi lửa, hoặc tìm tới những cây to.
Nhưng cho dù họ có trốn tránh như thế nào, họ cũng sẽ bị mưa lớn tát vào người.
Một số ngục nô có tinh thần tốt hơn thì thi nhau khua tay múa chân dưới mưa.
Đã lâu rồi họ không được tắm, hiếm khi mới có thể được cọ rửa thân thể thoải mái.
Một số khác thì ghét trời mưa vì nghĩ rằng đêm nay không biết ngủ ở đâu.
Một số người yếu hơn thì sợ rằng họ sẽ chết vì lạnh trong trận mưa này hoặc sau cơn mưa.
Có một người vừa xưng bá trong đám ngục nô, vừa trở thành lão đại mạnh mẽ nhất trong lịch sử sơn ngục, mà hoàn cảnh lúc này còn tệ hơn bọn họ.
Người đó chính là Dương Ân, mới bị Vi Điển một chưởng đánh trọng thương.
Vi Điển xuất thủ không chút lưu tình, với sức mạnh của nhân tướng cao cấp, một chưởng đánh nát hết xương ức của Dương Ân, bây giờ hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn, bị thương như vậy thì e là ngay cả cảnh giới võ sĩ cấp tướng cũng không có cách nào sống sót.
Dương Ân chỉ có thể thở dài, đi được tới đây là mạng hắn đã lớn lắm rồi.
Trương Hùng mang theo Dương Ân bay nhanh một đường, tới biệt viện của Vạn Lam Hinh.
Vạn Lam Hinh vẫn chưa hồi kinh cùng với cha của mình, vẫn còn phải giải quyết một số chuyện mới có thể lên đường, hơn nữa mưa to nói đến là đến, bọn họ cũng không đi được.
Khi Vạn Lam Hinh nhìn thấy Dương Ân đang nôn ra máu, trái tim cô ta tan nát, cắn môi hỏi: "Trương thúc thúc, chuyện này...!ai đã làm chuyện này".
"Là trưởng ngục mới, tên đó thực sự rất tàn nhẫn, vừa tới đã muốn chém Dương Ân.
Mặc dù ta đã làm ầm ĩ với với lão ta vài câu, vậy mà lão ta vẫn bất thình lình xuất thủ với Dương Ân, ta muốn ngăn cũng không ngăn kịp.
Bây giờ chỉ sợ tên nhóc này sắp không xong rồi.
Ta đưa nó tới đây để cho cháu nhìn thấy một lần cuối", Trương Hùng nói ngắn gọn.
“Cháu sẽ giết lão ta!”, Vạn Lam Hinh nói, toát ra sát khí dày đặc.
Ngay khi Vạn Lam Hinh chuẩn bị xông ra giết người, thì một bàn tay đã nắm lấy cánh tay của cô ta, thanh âm chật vật vang lên: "Tỷ...!đừng...!đừng đi".
“Ân đệ, đệ nhất định phải cố lên, ta sẽ không để đệ chết đâu”, Vạn Lam Hinh thấy Dương Ân tỉnh lại, liền lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Dương Ân, nước mắt không ngừng chảy ra một cách điên cuồng.
Dương Ân nở một nụ cười khổ sở, lẩm bẩm nói: "Ta...!ta không chết được...!tỷ đừng lo, đi...!ta nhờ tỷ giúp ta đi làm một chút chuyện, ta nghỉ...!nghỉ ngơi một chút liền tốt lên thôi".
Nói xong, Dương Ân nhắm mắt lại, miễn cưỡng vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, hy vọng bản thân thực sự trường sinh bất tử, có thể hồi phục sau thương tổn chí mạng.
Sau khi Dương Ân nuốt quả hạnh nhân, thân thể của hắn đã trở nên hoàn toàn khác, không chỉ