Người bất ngờ đi ra chính là phó ngục Liệt Phong.
Khi Vạn Lam Hinh nhìn thấy Liệt Phong, liền có cảm giác tuyệt vọng, lão ta là một người rất mạnh, đã đạt đến cảnh giới nhân tướng cao cấp, nằm trong top 3 cao thủ của sơn ngục.
“Phó ngục Liệt Phong, tại sao ông lại muốn giết bọn ta!”, Vạn Lam Hinh hỏi, nhìn chằm chằm vào Liệt Phong.
"Ta cho là Trương Hùng sẽ hộ tống các ngươi xuống núi, cho nên trưởng ngục yêu cầu ta đích thân đi một chuyến, xem như lập công đầu.
Không ngờ chỉ có một mình cháu gái che chở cho mấy tên ngục nô này rời đi, thật sự là có chút thất vọng", Liệt Phong phất tay, nhàn nhạt đáp lại.
Lão ta không sợ chuyện bị bại lộ, dù sao thì Vạn Thiên Long cũng sẽ không tới đây được, Vi Điển đã tìm cớ ngăn cản, lão ta chỉ cần xử lý nhanh gọn sau đó xóa hết dấu vết là xong.
Năm tên sát thủ đầu tiên là do Vi Điển phái tới, sống hay chết cũng không liên quan gì tới lão ta, bây giờ lão ta xuất hiện thì chắc chắn phải nhổ cỏ tận gốc, sẽ không bao giờ cho mấy người trước mặt có cơ hội sống sót, dù cho Vạn Thiên Long có nổi điên lên thì kết cục cũng sẽ như vậy.
“Ông thực sự định giết bọn ta?”, Vạn Lam Hinh cau mày hỏi.
“Thực ra, ta chỉ muốn giết tên nhóc họ Dương đó thôi!”, Liệt Phong nhìn Dương Ân nói.
Dương Ân đi tới, nói: "Phó ngục đại nhân, nếu ông để họ đi, ông muốn làm gì ta đều được".
Vạn Lam Hinh chạy tới đứng chắn trước mặt Dương Ân, nói: "Ai muốn giết đệ, phải vượt qua ta trước!"
“Cháu gái, chỉ cần cháu đáp ứng cho ta một chuyện, ta có thể để bọn chúng đi”, Liệt Phong nói, nhìn Vạn Lam Hinh.
“Chuyện gì?”, Vạn Lam Hinh hỏi.
"Cháu cũng biết đứa con trai ngốc nghếch của ta rất thích cháu.
Chỉ cần cháu chịu làm con dâu của nhà họ Liệt ta, thì cho dù có bị trưởng ngục trừng phạt, ta cũng có thể khoan hồng cho bọn chúng!", Liệt Phong cười nói.
Cha mẹ nào mà không thương con, Liệt Phong đương nhiên quan tâm đến con trai duy nhất của mình là Liệt Tử Anh, nếu có thể để Vạn Lam Hinh kết hôn với con trai mình, ông ta tất nhiên sẽ vui vẻ mà khoan hồng cho mấy tên này.
“Lão già đáng chết, con trai của lão không xứng với một cọng tóc của tỷ ta!”, Dương Ân nói phía sau Vạn Lam Hinh.
"Chết đến nơi rồi mà còn dám nói những lời như vậy, ngươi đúng là đang tự tìm chết!", Liệt Phong trợn mắt nhìn Dương Ân nói.
"Lão già mau tới đây, Tử tước ta mà sợ thì ta chính là cháu của ngươi!", Dương Ân đã biết rất rõ đối phương không thể nào để yên cho hắn đi, nên hắn cũng hoàn toàn không đếm xỉa đến lời của lão ta.
“Ân đệ, đừng nói nữa”, Vạn Lam Hinh ngăn Dương Ân lại.
"Tỷ, tỷ sợ lão ta làm gì, chúng ta hợp sức lại, đệ không tin chúng ta không hạ được con rùa già này!", Dương Ân ngang ngạnh nói.
“Được, hay lắm, để ta đánh nát miệng của ngươi, xem ngươi có thể cứng miệng được nữa hay không!”, Liệt Phong đằng đằng sát khí, không cùng Dương Ân nói nhảm nữa, nhanh chóng xuất thủ hướng về phía Dương Ân.
Cao thủ xuất chiêu tất nhiên là vô cùng cao thâm, Liệt Phong thân là nhân tướng cao cấp, chiêu thức hóa thành một móng vuốt lửa, làm bốc hơi hết nước mưa chỉ trong chốc lát, tiến thẳng về phía Dương Ân muốn tóm lấy hắn.
Vạn Lam Hinh phản ứng rất nhanh, chiếc ô ngọc trong tay liền tung ra nghênh đón, cản lại móng vuốt của Liệt Phong, nhưng chiếc ô bằng ngọc đã