Sau khi Dương Ân đạt tới cảnh giới chiến sĩ cao cấp thì cảm thấy mình có thể phân cao thấp với võ sĩ cấp tướng, trong lòng cũng cảm thấy khá tự tin.
Hắn luôn cho rằng, chỉ cần lên chiến trường là có thể dễ dàng giết người Man di và lập công.
Nhưng sau trận chiến này, đầu óc hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tuy thực lực của hắn không tệ, nhưng những kẻ Man di trên chiến trường cũng không có ai là xoàng xĩnh.
Dương Ân phải tốn sức lực chín trâu hai hổ mới giết được tên người Man trước mắt.
Nếu không có Lý Đại Chuỷ giết những tên người Man khác thì hắn, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường vốn dĩ không đủ sức chiến đấu.
Bây giờ, Dương Ân đang bị thương rất nặng, sức mạnh hồi phục không đủ để điều tiết được vết thương của mình.
Nếu có thể cho hắn thời gian nửa ngày thì chuyện khôi phục vết thương không hề khó.
Nhưng Lý Đại Chuỷ lại toét miệng nói: “Nhanh đi thôi, còn ở đây nữa thì sẽ bị ăn thịt đấy”.
Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường thở phào một hơi, họ còn đang sợ Lý Đại Chuỷ lại đưa họ tiếp tục đi giết giặc.
Nếu Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường có thực lực như Dương Ân thì Lý Đại Chuỷ cũng không ngại mà tiếp tục đi vào chém giết, đáng tiếc bây giờ vẫn chưa được.
Khỉ Gầy chạy tới dìu Dương Ân, Dương Ân cũng không từ chối.
Sau khi hắn đứng dậy thì cầm lấy cái đao khổng lồ của tên người Man kia, đây là một binh khí hiếm có đấy.
“Đáng tiếc, ta không giỏi dùng đao!”, Dương Ân bất giác thở dài, sau đó hắn nhìn Khỉ Gầy nói: “Huynh lấy không?”
Khỉ Gầy lắc đầu nói: “Ta muốn dùng gậy hơn!”
Dương Ân nhìn Từ Tiểu Cường nói: “Cây đao này ngươi cầm đi”.
Từ Tiểu Cường cũng không khách sáo, cầm cây đao khổng lồ trong tay, sau đó cười nói: “Cây đao này nặng thật đấy, nhưng ta thích, cảm ơn nhé!”
Lý Đại Chuỷ thu lại binh khí của mấy người thì lại chặt đầu của mấy tên người Man kia, sau đó nói với Dương Ân: “Nhãi con, cầm đầu của tên người Man kia trở về, nếu không thì không được tính công đâu”.
Lý Đại Chuỷ thích ăn thịt người nhưng gã ta không ngốc.
Cả ba người Dương Ân đều nảy ra suy nghĩ này sau khi nghe Lý Đại Chuỷ nói.
Từ Tiểu Cường nhanh nhẹn chặt đầu tên người Man kia xuống, chủ động đưa tới cho Dương Ân.
Lúc này, hắn ta đã không còn cảm thấy nôn nao trong dạ dày nữa.
“Lần sau, ta nhất định sẽ tự tay giết chết Man di!”, Từ Tiểu Cường và Khỉ Gầy đều quyết tâm mà nghĩ như vậy.
Lý Đại Chuỷ dẫn đường phía trước, trên mặt khẽ nhếch lên nụ cười, rõ ràng là rất hài lòng với lần ra ngoài tìm thức ăn này.
Không lâu sau, họ đã trở lại phạm vi quân doanh, Lý Đại Chuỷ lại lên tiếng: “Quên không nói cho các ngươi biết là phải tự tìm thịt mà ăn.
Quân đoàn Tử thần của chúng ta không cung cấp thực phẩm”.
Lúc này, Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường đều có một loại kích động muốn ngất đi, không dễ gì mới thoát khỏi một trận đại chiến mà một chút đồ ăn cũng không có?
“Thế thì đói chết bọn ta à?”, Từ Tiểu Cường phàn nàn nói.
“Đúng vậy, trên chiến trường không thể để lính đói khát, như thế thì bọn ta làm sao có sức mà giết quân Man di!”, Khỉ Gầy cũng bất mãn nói.
“Có cần ta chia thịt cho