Một đám binh lính vừa mới bao vây quanh Dương Ân giờ đã tản ra hết, tiếp tục đi lĩnh ngộ bia chiến kỹ.
Họ đã không còn ngưỡng mộ hay đố kỵ thiên phú xuất chúng của Dương Ân nữa.
Vì Dương Ân có xuất chúng cỡ nào nữa thì cũng sẽ sớm ngoẻo thôi.
Nếu giao lưu với hắn có khi còn bị liên lụy nữa ấy.
“Một đám tiểu nhân trục lợi!”, Khỉ Gầy đi phía sau Dương Ân, khinh thường nhìn đám người kia.
Dương Ân lắc đầu, cười khổ: “Bọn họ phản ứng vậy là bình thường mà, ai mà muốn dính vào sát tinh như ta chứ”, “Nhưng Tử tước ta sớm muộn cũng sẽ cho họ biết 500 tên Man di chả là cái thá gì với ta cả”.
Nói xong, sự căm thù trong ánh mắt hắn càng đậm hơn, hắn âm thầm thề: “Các ngươi muốn ta chết, nhưng ta cứ sống tốt đấy, để các ngươi phải trả giá bằng máu”.
Dương Ân và Khỉ Gầy đi ra khỏi đống bia chiến kỹ, đồng thời, Dương Ân cũng hỏi tung tích của Từ Tiểu Cường thì Khỉ Gầy nói rằng Từ Tiểu Cường đã đi khỏi đó lâu rồi.
Dương Ân không nghĩ nhiều, vì hắn không nghĩ rằng chỉ vì lần xuất sắc này mà Từ Tiểu Cường đã ghi thù hắn.
Dương Ân và Khỉ Gầy quay về chỗ quân đoàn Tử thần, nơi này không có kỷ luật hay là lều nghỉ nào cả, lấy trời làm chăn, đất làm giường, là quân đoàn khổ tu chân chính.
Dương Ân và Khỉ Gầy không quan tâm lắm, bọn họ đã từng ở như vậy tại nhà tù Lang Yên, ít ra nơi này còn có cây chắn gió, thế là đủ.
Ngoài ra thì bọn họ đã là võ sĩ chân chính, tối nào cũng ngồi thiền, sảng khoái hơn đi ngủ nhiều.
Dương Ân bảo Tiểu Hắc đi kiếm đồ ăn, còn hắn và Khỉ Gầy thì chuẩn bị tiêu hóa số kỹ thuật chiến đấu kia.
Hai người không tách nhau ra mà cùng nhau giao lưu bàn luận.
Đầu tiên bắt đầu từ món chạy như bay.
Dương Ân đã cảm nhận được ba phần, chỉ cần thêm chút nữa là có thể thành thục.
Thực lực của Dương Ân chỉ mạnh hơn Khỉ Gầy chút ít, nhưng từ khi Khỉ Gầy tu luyện giai kính thì hắn ta có năng lực đánh giá vấn đề rất mạnh.
Nhiều khi ra chiêu đến Dương Ân còn không lĩnh ngộ nhanh bằng Khỉ Gầy, thậm chí có những cái hắn còn không nghĩ ra, nên hắn thu hoạch được rất nhiều.
Khỉ Gầy thu hoạch càng nhiều hơn nữa.
Từ khi con mắt của hắn khởi động, tu luyện càng dễ dàng hơn trước.
Nhưng so với Dương Ân thì vẫn không thể bằng được, mà Dương Ân làm quen với võ đạo sớm hơn hắn ta, nên có những chỉ điểm của Dương Ân giống như thầy giáo dẫn dắt học sinh vậy, khiến hắn mở mang thêm kiến thức, thấy được con đường tu luyện trước mắt đã ít khúc quanh co hơn nhiều.
Tiểu Hắc đi săn về, lại được một vài con chim.
Dương Ân không biết nó làm bằng