Lý Đại Chủy nhìn có vẻ ngốc nhưng thật ra thì không phải vậy.
Chỉ là có những lúc gã ta như thiếu một sợi dây thần kinh, tâm lý bất thường, nhưng khi gặp phải khó khăn thì ai cũng chạy kém gã ta hết.
Lực chiến đấu của Dương Ân không thể sánh với cảnh giới cấp tướng, nhưng cũng không kém hơn Lý Đại Chủy đã đạt cấp tướng là bao.
Lý Đại Chủy lập tức dẫn Dương Ân rời đi là không muốn Dương Ân chết ở đây.
Gã ta cảm nhận được đối phương có rất nhiều kẻ mạnh.
“Bắt sống bọn chúng!”, Hoàng Phủ Thái Canh nhìn về phía Dương Ân và hét lên.
“Rõ!”, đám tướng Man di phía sau lão ta đồng loạt đáp lời.
Sau đó, sáu tướng Man di dẫn đầu đám người tức tốc đuổi theo.
Chúng không cưỡi voi, tốc độ của voi quá tệ, sẽ cản trở bọn chúng bắt người.
“Một đứa cấp tướng, một đứa cấp sĩ, nếu các ngươi mà không bắt được chúng thì đừng có về đây nữa!”, Thạch Sa Phong lạnh lùng nói.
Thạch Sa Phong là vương giả, có phong phạm của vương giả.
Ông ta chưa đến mức phải đích thân đi đối phó với hai võ sĩ cấp thấp, như vậy sẽ làm tổn hại uy danh của ông ta.
“Ông Bát, tại sao phải bắt sống bọn chúng vậy, giết đi không được sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc ác độc nói.
“Trừ tên nhóc này ra thì cái tên vừa nãy có lẽ đều có liên quan đến chị của cháu!”, Hoàng Phủ Thái Canh sờ bàn xương voi trong tay, rồi bổ sung: “Kim chỉ nam trong bàn xương voi có sự dao động nhẹ, không mãnh liệt bằng phản ứng khi bắt thằng nhóc kia”.
“Vậy ta có cần ra tay không?”, Thạch Sa Phong hỏi.
Hoàng Phủ Thái Canh xua tay: “Ngươi mà ra tay thì Vương giả Đại Hạ cũng sẽ ra tay, dẫn đến đại chiến.
Giờ còn chưa phải lúc, phái thêm người qua đó đi, đề phòng chuyện bất ngờ, chúng ta phải đón công chúa Minh Châu trở về bằng được”.
Thạch Sa Phong gật đầu, lại gọi một đám người đi đuổi theo Lý Đại Chủy và Dương Ân.
Lúc này, Dương Ân còn đang giãy giụa: “Thả ta xuống, ta muốn cứu Khỉ Gầy!”
Sức lực của Dương Ân rất lớn, nhưng lại không cách nào thoát khỏi Lý Đại Chủy, hắn tức đến mức đấm mạnh vào mặt Lý Đại Chủy.
Nhưng Lý Đại Chủy vẫn không buông tay, gã ta sử dụng sức lực toàn thân, tăng tốc chạy vọt đi, cơ thể như sóng trào, huyệt vị đều tản mát ra ánh sáng như sắp đột phá.
“Ngươi thả ta ra!”, Dương Ân nhìn Lý Đại Chủy bất động, lại hét lên.
Hắn lại đấm thêm một quyền nữa, nhưng Lý Đại Chủy vẫn không kêu đau hay thả tay ra, thế nhưng khóe miệng gã ta đã xuất hiện vết máu.
Dương Ân thầm hổ thẹn trong lòng, cũng bình tĩnh trở lại.
Tiếc là Man di đã kịp đuổi theo, kẻ mạnh nhất cầm thương dài vọt tới, cây thương này như một con rồng cuốn lấy Lý Đại Chủy và Dương Ân hòng giết chết cả hai.
Lý Đại Chủy như có mắt ở sau đầu, cả người cong như viên đạn và tránh thoát khỏi cây thương.
Cây thương đó đâm thẳng vào thân cây khiến cây đổ rạp, âm