Giữa khu rừng rậm, một con gấu Hắc Cương đang phóng sức chạy, cưỡi trên thân mình nó là một cậu thiếu niên anh tuấn, cương nghị, trên đôi vai của cậu thiếu niên lại có một chú chó đen nhỏ, tổ hợp này quả là kỳ quái vô cùng.
“Động tĩnh trong trận chiến giữa các vị Vương đúng là không hề nhỏ”, Tiểu Hắc nằm trên vai Dương Ân, nhìn về một hướng rồi nói.
“Huyền khí hóa cánh, bay giữa không trung mà chiến, thật là kinh người!”, đôi mắt của Dương Ân thấp thoáng thấy được tình huống phía xa, lộ ra vẻ vô cùng ghen tị.
Cảnh giới của võ sĩ lần lượt là binh, sĩ, tướng, đây là cấp bậc của những võ sĩ bình thường, những người có thể đạt đến cấp tướng đều thuộc loại có sức mạnh ngang với tông sư, ở bất kỳ chỗ nào trên chốn thế tục này thì họ cũng đều là cao thủ, nhưng vượt trên cả cấp tướng, đều sẽ được gọi là bậc vương giả, mà thực ra cảnh giới ấy chính là cảnh giới địa hải.
Để đạt tới cảnh giới này, sức mạnh trong đan điền phải được hóa thành hải dương, biến chuyển thành huyền lực cao cấp, có thể ngưng tụ thành cánh, và dùng sức mạnh của cánh để bay lượn trên bầu trời cao.
Đây là cảnh giới mà bất kỳ võ sĩ nào cũng mơ ước, ở nơi thế tục rất hiếm có ai có thể đạt tới cảnh giới này, chỉ trong những thế lực lớn để trấn quốc mới có nhiều cao thủ bậc vương giả như vậy.
Dương Ân chỉ là một chiến sĩ nhỏ nhoi, rất gần với cấp tướng rồi, nhưng lại cách địa hải xa vô cùng, đừng xem thường chỉ một cấp tướng cách ở giữa đó, có rất nhiều võ sĩ đều chỉ kẹt ở cấp tướng mà cả đời đều không thể đột phá một bước này để lên thành vương.
Dương Ân vẫn còn là một thiếu niên, ôm mối oan ức trong lòng, hắn biết rất rõ rằng, nếu có một ngày hắn lên trời xuống đất trong lúc chiến đấu được như bậc vương giả, thì nỗi oan của hắn sẽ hoàn toàn được rửa sạch, thậm chí còn có thể được phong hầu, một bước khôi phục lại vinh dự nhà họ Dương.
“Bậc vương giả có là cái thá gì, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo lời của Tiên Hoàng ta đây, tương lai ngươi sẽ ngẩng cao đầu kiêu ngạo mà nhìn thiên hạ này, trở thành chiến thần số một chẳng có gì khó hết!”, Tiểu Hắc khoác lác.
“Chiến thần số một á? Ước vọng này có vẻ hơi xa vời”, Dương Ân ngẩng đầu thở dài.
“Ngươi chỉ có vậy thôi à!”, Tiểu Hắc khinh thường nói.
“Khì khì, chờ đến khi ta trở thành vương hẵng nghĩ đến ước vọng này”, Dương Ân không dám nghĩ viển vông, cười nhạt đáp lại.
Chẳng bao lâu, họ đến một con suối trong rừng, mà động tĩnh chiến đấu của hai vị Vương kia đã không còn có thể ảnh hưởng đến bên này nữa.
Nơi đây có một bầy lang yêu sinh sống, sau khi nhìn thấy gấu Hắc Cương, chúng liền lần lượt đến vây quanh, ánh mắt tràn ngập thèm thuồng.
Gấu Hắc Cương liên tục gầm lên, sử dụng yêu thế mạnh mẽ của mình để dọa sợ những con lang yêu này.
Đáng tiếc là, nó có gầm gừ thế nào cũng chẳng bằng một tiếng “gâu gâu” của Tiểu Hắc.
Sau khi lang yêu nghe thấy âm thanh này, chúng cứ như là nghe thấy lệnh vua, chạy biến ra xung quanh như thủy triều rút.
Nơi đây non xanh nước biếc, thanh tịnh vô cùng, cả nhóm Dương Ân yên tâm dừng