“Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi đấy à?”, Dương Ân cười lạnh đáp lại một tiếng, rồi lợi dụng thần niệm nói với Tiểu Hắc: “Phối hợp với ta hạ tên già kia, ta muốn bắt sống nha đầu đó”.
“Quan hệ của nha đầu đó với Tiểu Man sâu đậm lắm đấy!”, Tiểu Hắc nhìn Hoàng Phủ Minh Ngọc xong nói với Dương Ân.
Dương Ân nghe vậy thì kinh ngạc ngây ra.
Hắn cũng có cảm thấy Hoàng Phủ Minh Ngọc trông khá giống với Tiểu Man, nhưng cũng chỉ nghĩ đó có lẽ là điều tình cờ thôi, bây giờ nghe Tiểu Hắc nói vậy, hắn lại thấy rằng dường như chuyện không chỉ đơn giản như thế.
“Công chúa, để ta đi bắt hắn lại, lúc đó thì chẳng đến lượt hắn không đồng ý”, Hoàng Phủ Duy Dân nói xong, cũng chưa đợi Hoàng Phủ Minh Ngọc đồng ý, đã tự mình xông ra như hổ vồ mồi.
Hoàng Phủ Duy Dân hung dữ hơn Hô Diên Đại An rất nhiều, chỉ xét riêng khí thế và tốc độ thôi là đã chẳng có tướng Man nào có thể so được, trên cánh tay lão ta đeo vòng Kim cang, bắp tay chắc như hộ pháp, lão ta hướng về phía Dương Ân trút đòn mạnh mẽ, huyền khí truyền từ hai cánh tay cuồn cuộn như giao long, sức lực mạnh mẽ bá đạo vô cùng.
Dương Ân cũng chẳng muốn so đo công bằng hay không với Hoàng Phủ Duy Dân, hắn nhấc cây thương Tam Long hai lưỡi lên vung mạnh về phía trước, từng ảo ảnh dày đặc của cây thương dường như còn mạnh hơn ban nãy rất nhiều.
Hoàng Phủ Duy Dân không dám đối kháng với thương Tam Long hai lưỡi, chỉ có thể lợi dụng huyền khí mà va chạm, muốn dùng sức mạnh tuyệt đối áp đảo Dương Ân.
Hoàng Phủ Duy Dân đã bước được nửa bàn chân vào cảnh giới vương giả, lại có Man kình tầng hai, người bình thường chẳng ai đỡ nổi, đòn tấn công của Dương Ân bị đôi tay lão ta đánh cho vỡ vụn, áp đảo đến mức đòn tấn công của Dương Ân chẳng gây hề hấn gì cho lão ta.
Đám Man di còn lại hò reo phấn khích.
“Duy Dân đại nhân mạnh thật đấy, tên nhóc này nhất định sẽ bị bắt thôi”.
“Nếu tên tiện dân Đại Hạ đó không dựa vào binh khí cấp Vương thì hắn làm gì có sức chiến đấu như vậy, đợi đến khi bị đoạt lấy binh khí cấp Vương xem hắn còn kiêu căng thế nào được”.
“Đúng thế, vừa nãy chẳng qua là do vương tử Đại An bất cẩn mà thôi, nếu trong tay vương tử Đại An có binh khí cấp Vương thì cũng đã hạ được tên tiện dân này rồi”.
...!
Dương Ân quả thực liên tục bị đánh lùi, Man lực của Hoàng Phủ Duy Dân quả thực quá lớn, dù cố gắng hết sức thì hắn cũng không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Duy Dân, hắn còn có thể may mắn cầm cự được tất cả là nhờ có tôi luyện cực hạn của Tiểu Hắc, khiến cho tiềm năng trong cơ thể hắn tăng lên rất nhiều, bất kể là năng lực phản ứng hay khả năng chịu đòn cũng đều không kém bất kỳ kẻ mạnh nào trong cảnh giới cấp tướng.
Hoa tử thần trong huyệt thần đình của hắn đang được kích hoạt, trừ phi hắn kích hoạt hoàn toàn hoa tử thần, thì hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Duy Dân.
“Vác lâu như thế, đôi tay ngươi cũng sắp phế rồi nhỉ, buông binh khí cấp Vương xuống, thần phục công chía Minh Ngọc, có khi ngươi còn có đường sống, nếu không thì ngươi chết chắc!”, Hoàng Phủ Duy Dân tự tin nói.
Hai cánh tay của lão ta như con giao long, lấp lánh huyền khí màu vàng, mỗi lần vung tay, mặt đất phía dưới đều nứt ra thành một vết dài, rất nhiều tảng đá đều nổ vỡ vụn, không biết bị trúng vào người thì sẽ thành như thế nào nữa.
Khi Dương Ân bị Hoàng Phủ Duy Dân ép đến mức