Thạch Sa Phong là một trong mười đại vương giả của tộc Man di, là đệ nhất tướng lĩnh tộc Man trấn giữ biên giới.
Ông ta đích thân đi tìm Hoàng Phủ Minh Ngọc thì có thể thấy tộc Man di coi trọng cô ta thế nào.
Thạch Sa Phong không chỉ nhìn thấu trận Mê Huyễn của Tiểu Hắc mà Dương Ân đã cầm ngọc bài của Hoàng Phủ Minh Ngọc nên ông ta có thể dựa vào phương pháp bí mật mà tìm thấy vị trí của cô ta.
Nhưng khi ông ta tới đây thì không phát hiện ra Hoàng Phủ Minh Ngọc, cảm thấy chắc chắn là có trận pháp ở gần đây hoặc thủ đoạn che mắt nào khác.
Quả nhiên, khi ông ta đánh vỡ cảnh này thì phát hiện tất cả đã được sáng tỏ thông suốt.
Ông ta cảm nhận được hơi thở của công chúa.
Dương Ân không cần nghĩ đã túm lấy Hoàng Phủ Minh Ngọc.
Khoảng cách giữa hắn và vương giả quá lớn.
Nếu lão Rùa không xuất hiện thì chắc chắn hắn sẽ chết, không thể không giữ Hoàng Phủ Minh Ngọc làm con tin.
Thạch Sa Phong bay xuống, đôi cánh huyền khí chợt biến mất, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Dương Ân mang theo sát khí vô cùng đáng sợ, khiến Dương Ân như bị điện giật, toàn thân gần như mất đi khống chế.
May mà hắn đã từng đối mặt với sự áp bức của lão Rùa hơn nữa đã sớm ngưng tụ một cỗ khí thế vương giả nên miễn cưỡng có thể chống đỡ áp lực này mà không buông Hoàng Phủ Minh Ngọc ra.
Nếu là võ sĩ cảnh giới cấp tướng khác ở đây chỉ sợ là đã mềm như bún mà ngã trên mặt đất.
“Ông mà lại gần thì ta sẽ giết cô ta!”, Dương Ân nghiến răng, trừng mắt nhìn Thạch Sa Phong hét lên.
“Công chúa vất vả rồi!”, Thạch Sa Phong chẳng quan tâm tới ánh mắt của Dương Ân mà nhìn Hoàng Phủ Minh Ngọc khẽ cúi đầu hành lễ rồi nói.
Sau đó ông ta giơ một tay lên, vồ về phía Dương Ân và Hoàng Phủ Minh Ngọc.
Tuỳ ý giơ tay ra là có thể kéo Dương Ân và Hoàng Phủ Minh Ngọc lao về vị trí mà Thạch Sa Phong đang đứng.
Dương Ân muốn làm Hoàng Phủ Minh Ngọc bị thương cũng không được.
Thân thể của hắn bị một cỗ sức mạnh vô hình ràng buộc, hoàn toàn không động đậy được.
“Lão Rùa, ông còn chưa ra tay cứu ta đi còn đợi tới lúc nào!”, Dương Ân không còn cách nào đành phải cầu xin lão Rùa trong đầm nước.
Hắn cũng không biết lão Rùa kia có nghe thấy lời nói của hắn hay không.
“Hôm nay, kể cả ông trời tới cũng không cứu được ngươi!”, Thạch Sa Phong toát ra sát khí nồng đậm mà nói.
Công chúa bị bắt là nỗi nhục nhã lớn nhất của ông ta.
Chuyện này truyền tới hoàng thất thì chắc chắn ông ta sẽ bị trừng phạt nên kiểu gì ông ta cũng phải khiến thằng nhãi trước mặt nổ thành ngàn mảnh để trút hận.
Mà đúng lúc này, trong đầm nước bỗng nhiên có rung động lạ, một lão Rùa xuất hiện trên mặt nước, áp lực mạnh mẽ cuốn về phía Thạch Sa Phong khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, cũng không quản đến chuyện giết Dương Ân nữa mà muốn túm lấy Hoàng Phủ Minh Ngọc rời khỏi đây trước rồi tính.
Nhưng lão Rùa không cho ông ta cơ hội đó, vuốt rùa giơ lên, một trảo ấn tấn công tới, túm vào lưng Thạch Sa Phong.
Thạch Sa Phong không kịp tránh, bị móng vuốt bắt lấy, chiến giáp phòng ngự trên người ông ta bỗng chốc vỡ nát, máu tươi phun ra, khí thế vương giả không còn sót lại chút gì.
A!
Thạch Sa Phong hét lên thảm thiết.
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần mà ông ta bị thương nặng tới mức cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
Hoàng Phủ Minh Ngọc lo lắng tới mức đôi mắt đẹp tràn ngập nước mắt, không