Miêu nữ tưởng rằng Dương Ân đã bị tiếng đàn tỳ bà của Chu Nhược Hồng mê hoặc, sẽ không thể phản ứng lại trong thời gian ngắn.
Điểm này ả ta cực kỳ rõ ràng, hơn nữa khi Dương Ân thất thần thì ả ta đã ra tay nhanh chóng, không để cho Dương Ân chút cơ hội nào.
Nhưng ả ta không ngờ rằng Dương Ân lại tỉnh táo được trong giây lát rồi chém đứt một tay của ả ta.
Cánh tay nhuốm máu rơi xuống đất, nhìn vô cùng kinh hãi.
Miêu nữ ôm miệng vết thương, kêu thảm thiết rồi lùi về sau.
Mặt ả ta chứa đầy sự kinh ngạc, ánh mắt nhìn Dương Ân như nhìn một sát tinh ma quỷ.
Dương Ân không cho ả ta cơ hội lui về sau, ban nãy đối phương rõ ràng muốn giết hắn, hắn lại thương hương tiếc ngọc.
Hắn giận dữ chém ra, bổ vỡ não Miêu nữ.
“Gan chó của ngươi to thật đấy!”, Chu Nhược Hồng hoàn toàn tức giận, cô ta hét lên thất thanh.
“Ta đã đánh giá thấp tên nhãi đó rồi, hắn tuyệt đối không phải kẻ phàm tục!”, Thác Bạt Nã Tác âm hiểm nói.
“Thật sự là đàn ông quá đi mất!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn Dương Ân dứt khoát giết người, si mê nói, không hề có chút cảm giác gì của người đang bị bắt.
Dương Ân chém đầu Miêu nữ xong thì hưng phấn nhìn Chu Nhược Hồng và Thác Bạt Nã Tác: “Muốn giết ta thì cứ qua đây đi, đừng ngại nữa!”
Chiến huyết của Dương Ân sôi trao, hắn vẫn còn muốn luyện tay nữa.
Chu Nhược Hồng và Thác Bạt Nã Tác là đối thủ tốt hơn, vì hắn cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của chúng.
“Ngươi chết đi!”, Chu Nhược Hồng hét lên rồi cầm đàn tỳ bà, đang định gảy ra một chiêu giết người thì lại bị Thác Bạt Nã Tác ngăn lại.
Hắn ta nói: “Để ta lên đi, ta sẽ đòi lại mối thù của từng sư đệ và sư muội một”.
Nói xong, hắn ta đi thẳng về phía Dương Ân, giải phóng ra sức mạnh cấp tướng cao cấp trên người, ba tầng huyền giáp dày đặc hiện ra.
Dương Ân gặp không ít chiến tướng, nhưng không một ai có huyền giáp dày như của Thác Bạt Nã Tác.
Từ đó có thể thấy Thác Bạt Nã Tác có nền tảng mạnh hơn bất kỳ ai hắn gặp.
“Địch mạnh!”
Trong đầu Dương Ân hiện ra hai chữ này, rồi ý chí chiến đấu trên mặt hắn càng mãnh liệt hơn.
“Thiếu gia Nã Tác đừng bị sa vào lưới của hắn, tên nhãi này không tầm thường đâu”, La Hán Triều không kìm được mà nhắc nhở Thác Bạt Nã Tác.
Gã là Vương giả, nên không muốn can dự vào cuộc chiến đấu của tụi thanh niên.
Gã quan tâm đến tính mạng của Thác Bạt Nã Tác và Chu Nhược Hồng hơn.
Người khác chết thì thôi, gã không quan tâm, nên gã mới không ra tay làm gì.
“Yên tâm đi, nếu đến hắn mà ta còn không giải quyết được thì khỏi phải vác mặt về Thánh Hỏa giáo nữa”, Thác Bạt Nã Tác tự tin nói, xông về phía Dương Ân.
Ngay sau đó, hắn ta nhấc cây kích hoàng kim của mình, chỉ vào Dương Ân nói: “Nhãi con, ta thấy ngươi có thiên tư không tệ, ở lại làm tùy tùng cho thiếu gia ta