Chỉ có điều, gã còn chưa kịp đánh trúng Dương Ân thì đã bị Dương Ân đá bay binh khí trong tay, mũi chân giống như một lưỡi dao sắc bén chém thẳng tới cổ họng của Cao Thịnh Tài, chỉ cần gã tiến xa hơn một chút thì cổ họng đã đứt lìa rồi.
Tóc của Cao Thịnh Tài bị lực vung cước của Dương Ân làm cho bay tung lên, lực đạo mạnh mẽ này còn làm cho cổ họng gã đau rát, gã có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh bạo ngược trong một cước này của Dương Ân, nên mồ hôi lạnh trên trán gã lập tức tuôn ra.
"Lúc nãy sao các ngươi không nói mình hiếp người quá đáng đi?", Dương Ân khinh thường nói, sau khi thu chân về cũng không để ý tới mấy người này nữa, cầm chiến lợi phẩm mà mình lấy được dõng dạc kêu lên: "Tiện Cốt Đầu, bây giờ còn không ra thì định đợi tới lúc nào nữa?"
Sau khi hắn gọi, bỗng có một tiếng hổ gầm từ đâu vang lên.
Ngay sau đó, một con hổ yêu chỉ còn lông trên đầu còn thân thể thì trụi lủii chạy tới từ một hướng, trên đầu nó còn có một con chó đen nhỏ và một người đang ngủ say, tạo thành một tổ hợp trông vô cùng kỳ dị.
Tổ hợp đó tất nhiên là hổ Hỏa Vân và Tiểu Hắc, chúng chỉ trốn gần đó chứ không đi đâu xa, sau khi Dương Ân kết thúc trận chiến, hắn đã nhận ra sự có mặt của chúng.
Những người trước mắt này dù không có nhãn giới, nhưng nhìn con hổ Hỏa Vân bị trụi lông gần hết cũng cảm nhận được một luồng yêu khí mạnh mẽ nồng nặc, tuyệt đối không phải là yêu tướng bình thường, ít nhất cũng phải là yêu tướng cao cấp, hoặc thậm chí là yêu tướng đỉnh cấp.
Bây giờ bọn họ căn bản chẳng dám nổi giận với Dương Ân nữa.
Nếu như lúc nãy hắn triệu hồi ra một con yêu tướng như vậy, bọn họ làm gì dám ầm ĩ lên.
Dương Ân nhảy thẳng lên lưng con hổ Hỏa Vân, đẩy Khỉ Gầy sang bên một chút, sau đó nhìn lại mấy người trẻ tuổi kia rồi nói: "Nếu như muốn trả thù thì cứ nhớ kỹ tên ta, ta là Dương tử tước".
Sau đó, hắn cưỡi hổ Hỏa Vân rời khỏi một cách thong thả.
Chỉ còn mấy người trẻ tuổi ở lại như trút được gánh nặng, ít nhất là bây giờ họ đã an toàn.
“Dương tử tước, rồi sẽ có một ngày ta sẽ không buông tha cho ngươi”, ngũ hoàng tử từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, trong lòng hắn ta ghi nhớ sâu sắc dáng vẻ của Dương Ân, nếu có cơ hội gặp lại, hắn ta thề sẽ báo thù này.
...!
Dương Ân tạm thời quên chuyện này đi, muốn tìm một nơi yên tĩnh để Tiểu Hắc luyện chế đan dược giúp Khỉ Gầy hoàn toàn tỉnh lại.
Bọn họ tìm được một sơn cốc bình thường, nơi này là địa bàn của một số ít linh yêu, bị hổ Hỏa Vân chiếm cứ, Tiểu Hắc liền bày trận pháp che giấu nơi này, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị luyện đan cho Khỉ Gầy.
"Tên nhóc, ngồi cạnh học hỏi chút đi, nói không chừng ngày sau ngươi cũng có thể tự mình luyện chế một hai viên đan dược cho vui", Tiểu Hắc hướng về phía Dương Ân nói.
Nó không đợi câu trả lời của Dương Ân, liền triệu hồi