Dương Ân, Khỉ Gầy đi cùng đám Nghiêm Minh Tranh thuận lợi quay về quân trấn Man.
Nghiêm Minh Tranh 16 tuổi xung quân, đến nay đã được 10 năm, cũng coi như là lính già.
Đối với địa hình một đường này có thể nói là như nắm trong lòng bàn tay, đưa Dương Ân và Khỉ Gầy dễ dàng trở về quân doanh.
Khi họ quay lại thì có một đội ngũ tiến lên, đây là bộ quân phòng ngự, họ nhìn ra Khỉ Gầy đang đuổi Man ngưu, bên trên treo rất nhiều đầu của những tên tộc Man di thì người đi đầu chắp tay cười nói với Nghiêm Minh Tranh: “Chúc mừng Nghiêm thống lĩnh lại lập được quân công”.
“Đội trưởng Quách chê cười rồi.
Quân công này không phải của ta mà là của hai vị huynh đệ của quân đoàn Tử Thần”, Nghiêm Minh Tranh không cướp công mà rất thành thật trả lời, ngừng một lát hắn ta lại nói: “Xin đội trưởng Quách cho qua, ta có việc gấp cần bẩm báo tướng quân”.
“Được, để đội của ta kiểm tra một lát!”, người đàn ông tên là đội trưởng Quách đáp lời, sau đó nhanh chóng kiếm tra một lượt đám người Nghiêm Minh Tranh, xem có gian tế của tộc Man hay không, sau khi xác định không có mới cho họ qua.
Khi Dương Ân và Khỉ Gầy cùng đi qua thì đội trưởng Quách kia nhìn thêm Dương Ân và Khỉ Gầy mấy lần, cuối cùng, ánh mắt của gã dính chặt lên người Dương Ân, hỏi: “Ngươi là Dương Ân của quân đoàn Tử Thần hả?”
Dương Ân sững người một lát rồi gật đầu đáp lại: “Là ta”.
“Vậy thì đúng rồi.
Người đâu, bắt hắn lại cho ta”, đội trưởng Quách lạnh lùng hét lên.
Trong chớp mắt, có mấy binh lính đồng thời vây quanh Dương Ân, chĩa binh khí lên cổ hắn, muốn áp giải đi.
“Quách Dân Chi, ngươi có ý gì?”, Nghiêm Minh Tranh không vui nói thẳng.
Trên đường đi, ấn tượng của hắn ta về Dương Ân rất tốt, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của mình thì sao hắn ta có thể đứng nhìn Dương Ân bị bắt.
“Nghiêm thống lĩnh, đây là người mà Tào thống lĩnh chỉ đích danh muốn bắt.
Hắn là một tên lính ngục nô, thân mang tội”, Quách Dân Chi trả lời.
“Vì sao Tào Thanh Cung lại muốn bắt hắn? Phải có lý do chứ.
Cho dù hắn là lính ngục nô, bị điều tới quân đoàn Tử Thần thì cũng có quyền cởi bỏ tội danh.
Tào Thanh Cung có tư cách gì mà muốn bắt hắn?”, Nghiêm Minh Tranh cau mày nói.
Quách Dân Chi nhất thời không nói được gì.
Gã không ngờ Nghiêm Minh Tranh lại bảo vệ Dương Ân như thế.
Phải biết rằng, Nghiêm Minh Tranh và Tào Thanh Cung có địa vị ngang nhau, đều có cơ hội trở thành thiếu tướng thống lĩnh trẻ tuổi nhất.
Quách Dân Chi cắn răng nói: “Tiểu nhân không dám làm trái mệnh lệnh của Tào thống lĩnh, xin Nghiêm thống lĩnh đừng làm khó ta”.
“Xem ra, ngươi cũng trở thành tay sai của Tào Thanh Cung rồi nhỉ.
Hắn ta vẫn chưa trở thành thiếu tướng, càng không phải là một thiếu soái đâu”, Nghiêm Minh Tranh lạnh lùng cười nói, sau đó, hắn ta kéo cánh tay Dương Ân nói: “Dương huynh đệ, chúng ta đi.
Để ta xem ai dám bắt ngươi”.
Nghiêm Minh Tranh là phó thống lĩnh của Xích Hầu doanh, địa vị cao hơn Quách Dân Chi rất nhiều.
Quách Dân Chi cũng không dám trái lời, nhưng không có nghĩa là kẻ khác không dám làm, ở cách đó không xa, có kẻ vội chạy tới kêu lên: “Theo lệnh của Tào tướng quân, bắt tội phạm Dương Ân, kẻ nào trái lệnh, chém!”
Người tới trong tay cầm một tấm lệnh bài, bỗng chốc khiến mọi người