Tào Thanh Cung sao có thể cam lòng bó tay chịu trói như vậy.
Hắn ta muốn phản kháng, nhưng cảm ứng thần đình của Dương Ân vô cùng mẫn cảm, khi hắn ta muốn động thì Dương Ân đã biết trước, lại liên tục đánh điên cuồng một hồi khiến hắn ta kêu la thảm thiết rồi nôn ra máu.
Số lượng lớn binh sĩ ở bốn phía không ngừng vây lại nhưng đều không dám bước lên.
Có kẻ to gan hô hoán: “Thả Tào thống lĩnh ra cho ta!”
Người này nhấc đại đao phẫn nộ chém về phía Dương Ân, ánh đao 5 trượng, uy lực không tầm thường.
Dương Ân không cần nghĩ đã nhấc Tào Thanh Cung làm lá chắn chặn lại ở phía trước, khiến kẻ kia nhanh chóng chém lệch ánh đao sang một bên, khiến mặt đất chỗ đó hiện ra một vết nứt, bụi tung mù mịt.
“Ai dám động đậy thì ta sẽ giết hắn!”, Dương Ân bắt lấy Tào Thanh Cung trong tay giơ lên như nhấc một con chó chết rồi lạnh lùng nói.
Lần này, Dương Ân đã náo loạn to chuyện rồi.
Những thượng vị ở trong các lều khác cũng xôn xao đi ra.
Rất nhiều binh sĩ không ngừng di chuyển, vây quanh nhiều tầng nhiều lớp chặt chẽ tới mức giọt nước cũng không thể chảy qua, số lượng lên tới mấy ngàn người.
“Kẻ nào dám làm loạn trong quân doanh, chán sống rồi hả!”, có một âm thanh vang dội kinh động mọi người.
Sau đó, mấy tướng lĩnh mặc giáp trụ đi ra, người đi đầu kia chính là tướng lĩnh bộ binh Tư Mã Nạp Đồ đã có duyên gặp mặt Dương Ân một lần.
Dương Ân nhìn thấy Tư Mã Nạp Đồ thì lập tức cảm nhận được trong cơ thể của Tư Mã Nạp Đồ bao hàm một khí thế vương giả đánh sợ, còn có sức mạnh chém giết nồng đậm bao quanh.
Đây chính là hổ tướng đã chinh chiến trên sa trường rất nhiều năm.
Rất nhiều binh sĩ sau khi nhìn thấy Tư Mã Nạp Đồ thì đều khom lưng hành lễ.
Nếu không phải có kẻ địch trước mặt thì bọn họ sẽ đều quỳ xuống rồi.
Đi theo Tư Mã Nạp Đồ còn có một vị phó thống lĩnh bộ binh từng muốn chiêu mộ Dương Ân là Cát Trưởng Chinh, phó thống lĩnh chiến long doanh Hồng Nghĩa Long và Nam Như Nam của trọng giáp doanh, ngoài ra còn có mấy nhân vật khác cũng đều có cấp bậc thống lĩnh.
Khi Tư Mã Nạp Đồ nhìn thấy Dương Ân thì loé lên một cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra thiếu niên kia là ai.
Mà Cát Trưởng Chinh ở bên cạnh thì khẽ hô lên: “Hắn là Dương Ân, kẻ đã lĩnh hội bảy bia kỹ thuật chiến”.
Tư Mã Nạp Đồ bừng tỉnh, khẽ gật đầu, sau đó quát lên: “Dương Ân, ngươi làm gì vậy, tại sao muốn uy hiếp Tào Thanh Cung.
Ngươi phải biết đó là tội lớn chém đầu chứ?”
“Tướng quân, không phải ta muốn uy hiếp hắn ta mà hắn ta vô duyên vô cớ muốn giết ta!”, Dương Ân đón ánh mắt của Tư Mã Nạp Đồ mà trả lời.
“Chuyện này là sao?”, Tư Mã Nạp Đồ cau mày nói.
Lúc này, Quách Dân Chi quỳ xuống nói: “Tư Mã tướng quân xin hãy thay Tào thống lĩnh làm chủ.
Hắn ta chỉ muốn mời Dương Ân tới nói vài câu, không ngờ Dương Ân nghe một lời không xuôi thì bắt Tào thống lĩnh.
Hắn quá to gan rồi ạ”.
Dương Ân cười lạnh lùng nói: “Rõ ràng là hắn ta muốn cướp tàn vương binh mà ta giành được, nhưng tàn vương binh đó đã bị hỏng khi ta giết quân Man di rồi, hơn nữa, trước đây ta