Lễ bái sư của Khỉ Gầy vô cùng đơn giản, bọn họ đều là quân nhân nên tất cả đều đơn giản hóa.
Từ nay ở trong quân, Khỉ Gầy cũng đã có chống lưng, hắn ta còn đáng vui mừng hơn cả chuyện Dương Ân trở thành phó thống lĩnh.
Sư tôn này là một lão trung tướng, còn là một vương giả, trong quân ai mà dám bắt nạt hắn ta chứ.
Sau đó, Tả Nhất Đao không thể chờ nổi muốn dạy bảo Khỉ Gầy nên đã trực tiếp gửi cho quân đoàn Tử Thần một văn thư, bảo Dương Ân mang về, cứ như vậy, mượn tạm Khỉ Gầy từ trong quân đoàn Tử Thần.
Dương Ân nhận lấy văn thư xong thì được Tả Nhất Đao đưa ra ngoài sơn cốc.
Tả Nhất Đao không hề có ý muốn giữ Dương Ân lại một khắc nào.
Điều này khiến Dương Ân cảm thấy tổn thương, hắn thầm nghĩ: “Nếu không có ta khuyên nhủ thì huynh đệ của ta sao có thể bái ông làm sư phụ, cũng không biết cho ta một ít lợi ích, thật là không có phong độ gì cả”.
Nếu Tả Nhất Đao biết Dương Ân nghĩ gì trong lòng thì nhất định sẽ nôn ra máu.
Ông ta cảm thấy “sư tôn” của Dương Ân trâu bò như vậy thì đương nhiên không thiếu lễ vật nhỏ gì đó nên ông ta cũng sẽ không tặng bừa.
Nếu Dương Ân biết vì hắn khoác lác một hồi mới khiến Tả Nhất Đao không tặng hắn quà gặp mặt thì không biết sẽ có biểu cảm thế nào.
Dương Ân đem văn thư nhanh chóng quay về tìm phó quan mặt lạnh.
Trên đường về gặp một đám binh sĩ đang đi tuần.
Họ nhìn thấy Dương Ân thì đều lộ ra vẻ mặt lạ thường.
Chuyện Dương Ân đánh Tào Thanh Cung, không bị trừng phạt mà lại còn được thăng chức lên vị trí phó thống lĩnh đã sớm lan truyền trong quân, không ít người biết về sự tồn tại của một nhân vật đặc biệt như thế, trong lòng đương nhiên có cả ngưỡng mộ và đố kị.
Họ cho rằng Dương Ân quá may mắn, cho nên mới một bước lên trời, nếu dựa vào bản lĩnh cá nhân thì chắc chắn hắn không thể làm nào được như vậy.
Đương nhiên Dương Ân không biết họ nghĩ gì.
Hắn gặp ai cũng cười tít mắt rồi gật đầu, bộ dạng vô hại.
Nhưng nếu ai dám đắc tội với hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không kinh hãi, Tào Thanh Cung chính là ví dụ điển hình.
Dương Ân nhanh chóng trở lại quân đoàn Tử Thần, đưa văn thư của Tả Nhất Đao giao cho phó quan mặt lạnh, thì bỗng chốc phó quan mặt lạnh để lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: “Tôn Đẩu bái sư Tả tướng quân?”
Dương Ân thật thà gật đầu: “Đúng vậy”.
“Tôn Đẩu có duyên thật!”, phó quan mặt lạnh khẽ thở dài.
Dương Ân thấy phó quan mặt lạnh không nói gì thì chuẩn bị rời đi, nhưng phó quan mặt lạnh lại nói: “Tin ngươi được thăng chức thành phó thống lĩnh đã được lan truyền trong quân đoàn.
Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt”.
Dương Ân quay lại hỏi: “Chuẩn bị gì?”
“Khiêu chiến!”
…
Quân đoàn Tử Thần là đội ngũ không có tính kỷ luật nhất trong tất cả các quân đoàn.
Từ trước tới nay họ đều là tuyến đầu khi có chiến sự.
Mỗi một tháng đều phải đi giết quân Man di, săn lấy quân công.
Họ còn tranh cướp công lao của người khác, để tích lũy quân công cho mình, giành lấy nhiều tài nguyên.
Trong một đội ngũ hơn 3000 người thì tuy Dương Ân được phong làm phó thống lĩnh nhưng dưới trướng của hắn lại không có binh lính.
Hắn bắt buộc phải tự đi thu binh, nếu không thì tự mình lạnh lẽo, đáng thương.
Dương Ân chưa từng nghĩ tới phải mang binh, hắn đã xóa bỏ được thân phận ngục nô, điều cấp bách bây giờ là phải nâng cao thực lực chứ không phải lập quân công.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Trước khi thực lực chưa được nâng cao thì vốn dĩ hắn cũng không cần