Dương Ân cầm được Hoạt Cốt đan thì lại một lần nữa trở về doanh trại.
Lần này, hắn đem cả Tiểu Hắc và Tiện Cốt Đầu cùng về.
Dựa vào năng lực hiện tại của hắn thì đã đủ để sở hữu thú cưỡi, cũng không có người nào dám nói nửa câu, còn Tiểu Hắc thì từ trước giờ đều bị người khác bỏ qua nên hắn cũng yên tâm.
Bộ lông trên người Tiện Cốt Đầu đã dài ra nhiều, đã đủ để người ta nhìn ra là một con hổ Hỏa Vân, ít nhất là tốt hơn nhiều so với bộ dạng bóng loáng lúc đầu.
Dương Ân cưỡi nó quay về khiến nhiều người trông thấy đều ngưỡng mộ, có binh sĩ nào mà không mong muốn có thú cưỡi của riêng mình, như vậy mới có thể thỏa thuê xông pha trên chiến trường.
Dương Ân cưỡi Tiện Cốt Đầu trở về, mới phù hợp với thân phận phó thống lĩnh hiện tại của hắn, mà hắn bỗng nhiên nổi tiếng trong quân, quả thực cần có thú cưỡi phù hợp với thân phận.
Tiện Cốt Đầu chính là yêu thú đỉnh cấp, trong lúc đi còn tỏa ra yêu khí nồng đậm, ai cũng có thể cảm nhận được thực lực yêu tướng đỉnh cấp thuộc về nó.
Sau khi Dương Ân quay lại thì đi tìm Lý Đại Chủy ngay.
Sau khi Lý Đại Chủy uống đan trị thương thì đã hồi phục được khá nhiều, nhưng vì chân gẫy nên chắc chắn tinh thần cũng không tốt như trước.
“Phó thống lĩnh Lý, nuốt Hoạt Cốt đan này đi.
Nó có thể khiến chân của ông khôi phục lại như cũ”, Dương Ân nhìn thấy Lý Đại Chủy thì đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Lý Đại Chủy hiện lên mấy phần kích động nói: “Thật sự có thể chữa được sao?”
“Ông cứ uống nó đi rồi nói”, Dương Ân đưa viên thuốc cho Lý Đại Chủy.
Lý Đại Chủy không hề do dự mà nuốt thẳng viên thuốc vào trong họng.
Ngay sau đó, viên thuốc phát huy tác dụng trong cơ thể của gã ta.
Khuôn mặt của gã ta đầy vẻ vui sướng, nhắm ngay đôi mắt lại, hai tay kết ấn, bắt đầu luyện hóa sức mạnh đan dược.
Dương Ân nói với thủ hạ đang coi giữ nơi này: “Bảo vệ thật tốt cho phó thống lĩnh Lý”.
“Vâng thống lĩnh!”, thủ hạ lập tức cung kính đáp lại.
Dương Ân không ở lại chỗ của Lý Đại Chủy thêm mà nhanh chóng trở về lều của mình.
Sau khi Dương Ân quay về lều thì tiến vào trạng thái bế quan.
Hắn tranh thủ nhanh chóng đột phá cảnh giới cấp tướng.
Hắn có một dự cảm xấu, nếu không nhanh chóng đột phá thì chỉ sợ là hắn sống qua ngày không được yên ổn.
Dương Ân lệnh cho Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh bảo vệ mình để hắn chuyên tâm bước vào luyện hóa huyền linh thạch.
Năm ngày qua đi, Dương Ân luyện hóa đủ 100 viên huyền linh thạch, cuối cùng cũng đả thông tới 715 huyệt vị, chỉ còn thiếu 5 huyệt vị là trọn vẹn thông suốt toàn thân.
Mà, 5 huyệt còn lại quá khó để đả thông, Dương Ân đã tập hợp một vài sức mạnh, hết luồng này tới luồng khác phát động xung kích nhưng không thể làm dao động 5 huyệt vị này khiến hắn cảm thấy có chút nản lòng.
Điều này không phải do sức mạnh của hắn không đủ, mà là vì 5 huyệt vị đó đều cực khuất, cực kỳ khó đột phá, và thuộc về điểm mấu chốt cuối cùng.
“Ta không tin là không đả thông được ngươi, thông!”, Dương Ân gào lên trong lòng, không ngừng nén lại sức mạnh của đan điền, sau đó bộc phát một lần, sức mạnh dồi dào như lũ cuồn cuộn xông tới kinh mạch và huyệt vị trên toàn thân của hắn.
Rất nhiều huyệt vị như những ngôi sao không ngừng lóe sáng, xoay tròn cực nhanh, trông chúng thật chói mắt.
Phù!
Dương Ân vẫn không thể đả thông huyệt vị cuối cùng mà lại bị sức mạnh mà mình ép bộc phát cắn ngược lại, khiến hắn phun ra một ngụm máu.
Cũng chính lúc này, Tiểu Hắc truyền âm nói: “Có kẻ ám sát, ngươi tự giải quyết ổn thỏa”.
.
||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||
Tiểu Hắc đang trốn trong chỗ tối nên không ai phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Dương Ân nổi da gà, có thể tránh được cảm ứng của hắn, tránh được cảm ứng của Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh bên ngoài thì người tới chắc chắn không phải hạng tầm thường.
Dương Ân vừa điều động lực cảm ứng thần đình thì cảm nhận được một tia ánh sáng yếu ớt đâm tới phía sau đầu hắn, trong khoảnh khắc sẽ đâm trúng đầu.
Dương Ân không cần nghĩ đã nghiêng đầu sang một bên, ánh kiếm sượt qua mặt hắn.
Kẻ tấn công không ngờ một kiếm cẩn thận tỉ mỉ như thế của mình lại rơi vào hư không, nhưng gã