Đây là cảnh giết chóc đáng sợ cỡ nào, bản thân Dương Ân tạm thời vẫn chưa ý thức được.
Hắn càng không biết rằng thời gian hai ngày đã trôi qua, trên chiến trường mà hắn chỉ định đã rất náo nhiệt.
…
Một khoảng đất trống trong quân đoàn Tử Thần đã được thủ hạ của Dương Ân dọn dẹp, phân chia ra một khu vực để làm đài khiêu chiến tạm thời.
Hiện giờ, nơi đây đã có không ít người vây quanh, bọn họ đều vì muốn xem trận khiêu chiến này mà đến.
Hầu hết những người này đều là người của quân đoàn Tử Thần, cũng có một phần nhỏ trong số họ là người đến từ các quân doanh khác, mọi người đều đang tranh nhau thảo luận về tình hình của trận chiến này.
“Dương Ân lần này đã làm ầm ĩ rồi, vậy mà hắn vẫn còn không xuất hiện.
Đây là có ý gì hả?”
“Ta thấy chẳng qua hắn ta chỉ muốn lòe thiên hạ, vốn dĩ không dám đến để tiếp chiến!”
“Chắc không phải đâu, ta thấy Dương Ân rất có khí phách, chuyện trên đài khiêu chiến đều đã được truyền ra rồi, đợi thêm chút nữa đi, hắn ta nhất định sẽ đến thôi!”
“Mau nhìn xem bên kia có phải là phó thống lĩnh Huyết Cơ không, ngài ấy thực sự đến rồi hả!”
“Phó thống lĩnh Bạo Long cũng đến rồi, bọn họ thật sự cho Dương Ân chút sĩ diện!”
…
Tám phó thống lĩnh hẹn chiến với Dương Ân toàn bộ đều đã tề tựu đông đủ.
Mỗi người đứng ở các hướng khác nhau, theo sau họ đều có một đám người ngựa nhằm tăng thêm uy thế của thủ lĩnh phe mình.
Thực tế có một số người không muốn đến, bọn họ cho rằng Dương Ân cùng lúc khiêu chiến với tất cả chính là không coi bọn họ ra gì, nhưng tối hôm qua bọn họ đã nhận được tin của phó quan mặt lạnh, muốn toàn bộ bọn họ phải ứng chiến, vì vậy bọn họ không thể không gấp rút đến.
Nhưng, bọn họ đã tề tựu đông đủ, thế mà Dương Ân vẫn chưa xuất hiện, bọn họ liền khó chịu.
Ngụy Trang đứng cuối hàng tiến vào chiến trường hét lớn: “Dương Ân đâu, còn không mau ra chịu chết!”
Ngụy Trang là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặc một bộ chiến giáp, vác một thanh đại đao, ngồi vắt ngang trên một con bò lông, trông không hề giống một vị chiến tướng, mà trông giống như một tên võ phu.
Giọng gã vang vọng ở đây, nhưng đáng tiếc là không hề có một ai đáp lại lời.
Lúc này, lại có một người khác chậm rãi đi đến chiến trường, gã này không có thú cưỡi, chỉ có một thanh kiếm.
Kiếm chính là một phần của cơ thể gã, Độc kiếm Chu Dũng – kẻ điên cuồng tu luyện mười hai kiếm xé gió tới thành mười ba kiếm.
Gã không nói gì, song lại rút Phong Ảnh Kiếm trong tay ra, một đường kiếm lóe sáng lên trong màn đêm, chiến ý mạnh mẽ dày đặc bao phủ đài khiêu chiến.
Không ít binh sĩ sử dụng kiếm nhìn Chu Dũng, trong mắt đều hiện ra vẻ vô cùng sùng bái ngưỡng mộ, bọn họ cũng hy vọng là có một ngày nào đó, mình có thể giống như Chu Dũng, đột phá đến điểm cực hạn của các chiêu thức kiếm thuật, tạo ra thanh kiếm của riêng mình.
Sau đó, lại có một nam - một nữ bước ra, đó chính là Giang Canh Phàm - Tạ Đông Nguyệt.
Giang Canh Phàm là một gã đàn ông béo mang nụ cười trên môi, mặc một bộ y phục lộng lẫy, giống như một tên phú thương, nhưng những người quen biết gã đều gọi gã là Tiếu diện hổ, tiếu lý tàng đao.
*Tiếu diện hổ, tiếu lý tàng đao: Khẩu Phật tâm xà, bụng một bồ dao găm.
Trên eo gã treo một thanh yêu đao, cười nói với Tạ Đông Nguyệt bên cạnh: “Hề hề, muội tử, muội cũng đến rồi à!”
Tạ Đông Nguyệt là một phụ nữ quyến rũ thướt tha, chỉ đáng tiếc vết sẹo trên mặt đã hủy hoại nhan sắc của cô ta.
Mặt cô ta lạnh như băng, không hề đáp lời Giang Canh Phàm.
Da mặt của Giang Canh Phàm cũng thật dày, lại một lần