Hổ dữ không ăn thịt con mà!
Tào Kiến Đạt chỉ có một người con trai, trong tình huống bất đắc dĩ mới thế, chứ ông ta sao có thể nhẫn tâm làm vậy được chứ.
Đau còn hơn là chém vào chính ông ta.
Nhưng đây là việc không thể không làm, nếu không con trai ông ta sẽ mất mạng.
Ngũ hoàng tử thấy Tào Kiến Đạt đã chém tay Tào Thanh Cung, lửa giận trong lòng đã tiêu tan đi phân nửa, nhưng vẫn nói: “Chỉ cần lấy lại cánh tay cho ta thì ta sẽ tha cho mạng chó của hắn ta!”
“Cảm ơn ngũ hoàng tử bớt giận”, Tào Kiến Đạt cung kính nói.
Sau đó, ông ta gọi người ôm con trai mình lập tức rời đi, trị thương cho con trai trước.
Lúc này ngũ hoàng tử mới hỏi Phần Thiên Hùng: “Nguyên soái Phần, rốt cuộc có cứu được cánh tay của ta không?”
Phần Thiên Hùng trịnh trọng đáp: “Lão thần sẽ gắng sức để cứu cánh tay của ngũ hoàng tử điện hạ”.
“Ta không muốn nghe mấy câu đó, rốt cuộc bây giờ ông có cách làm ra Tiếp Cốt đan hay không?”, ngũ hoàng tử hỏi.
“Tiếp Cốt đan là đan vương, triều đình ta chỉ có hai vị đại sư luyện chế được, giờ mà về hoàng cung thì không kịp nữa, khí huyết cánh tay sẽ cạn khô, rất khó hồi phục…”, Phần Thiên Hùng lại nói, nhưng chưa nói xong thì ngũ hoàng tử đã hét lên: “Ta hỏi là giờ ông có Tiếp Cốt đan không?”
“Không có, nhưng…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, đường đường là đại nguyên soái, ông nói chuyện dứt khoát được không hả!”
“Có người có thể luyện chế, nhưng không biết người ta có chịu hay không”.
“Là sao hả, còn có kẻ nào dám làm trái mệnh lệnh của ông à?”
Phần Thiên Hùng đương nhiên không thể nói là mình vừa mới đắc tội người ta được, chỉ có thể nói đơn giản là có một vị Dược Vương thần bí ở trong quân và thu một đệ tử, nhưng vị Dược Vương này hành tung bất định, phải cầu xin đệ tử của ông ta thì vị Dược Vương đó mới chịu ra tay.
Mà thân phận của đệ tử kia thì hơi đặc thù, ông ta cũng không cưỡng ép người ta được.
Ngũ hoàng tử không tin, trong quân ngũ làm gì có ai dám không nghe lời của đại nguyên soái, chán sống hay sao.
“Ngũ hoàng tử, binh sĩ đó là người của quân đoàn Tử thần thì thôi đi, nhưng sư tôn của hắn vốn không phải người của giới thế tục.
Nếu ta bắt ép hắn làm gì thì sẽ bất lợi với quân đoàn lắm”, Phần Thiên Hùng giải thích.
“Vậy ông nói xem phải có điều kiện gì mới mời được sư tôn của hắn ra tay?”ngũ hoàng tử hỏi.
Phần Thiên Hùng do dự một lúc mới nói: “Nếu được thì mong ngũ hoàng tử điện hạ đích thân lộ diện nói chuyện với binh sĩ đó, có lẽ khi hắn biết thân phận của ngài rồi thì sẽ khiến sư tôn của hắn lộ diện.
Ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của hắn”.
Ngũ hoàng tử cũng hết cách, nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp: “Được, cho hắn đến gặp ta ngay”.
“Lúc này… Muộn quá rồi, ta nghĩ nên để ngày mai”, Phần Thiên Hùng khó xử nói.
Ban nãy ông ta mới đắc tội người ta, đến sư tôn của người ta còn dạy cho ông ta một bài học thì lấy đâu ra mặt