Luc Trí cả đời lận đận, vất vả lắm mới có thể thi đậu tú tài, nhưng cuối cùng lại bị sung quân đày ra biên ải làm tử sĩ, chuyện này đối với một thư sinh tay trói gà không chặt như hắn ta mà nói cũng chẳng khác nào án tử hình.
Nhưng bây giờ hắn ta đã đi theo đúng người, không chỉ có thể được cơm no áo ấm, mà còn có thể thi triển tài hoa, giải quyết công việc trong quân, chuyện này chính là sự may mắn lớn nhất cuộc đời hắn ta, nói là được sống lại lần nữa cũng không có gì quá đáng.
Dương Ân vỗ vai Lục Trí nói: "Trí muội đừng khóc, nếu không người khác lại nghĩ là ta ức hiếp muội".
“Phó đoàn trưởng, ta là đàn ông!”, Lục Trí phản đối.
“Ha ha, ta biết, nhưng mọi người đều nghĩ ngươi là một cô nương”, Dương Ân cười nói.
Lục Trí vừa khóc vừa cười nói: "Họ ghen tị vì ta đẹp trai hơn họ".
“Đúng đúng, ngươi đẹp trai không ai bằng”, Dương Ân cũng hùa theo.
Thế là Dương Ân đã đưa danh sách cho Tào Kiến Đạt, những người trong danh sách sẽ có cơ hội được bổ nhiệm, có được những đãi ngộ công bằng trong quân đội, tương lai còn có cơ hội thăng lên những cấp cao hơn, khiến cho tổ tiên nở mày nở mặt.
Tào Kiến Đạt cũng không mặc cả với Dương Ân, ông ta đã hiểu rằng Dương Ân không còn để ý đến những chuyện đã xảy ra trước đó, điều này khiến ông ta cảm thấy thoải mái hơn.
Những điều kiện mà Dương Ân đưa ra đều là dành cho quân đoàn Tử Thần, chính vì trước nay quân đoàn này vẫn luôn bị chèn ép, bây giờ hắn thuận thế làm tới, tin rằng nguyên soái cũng sẽ không phản đối.
Sau khi Tào Kiến Đạt rời đi, hoa hồng Tử thần gọi Dương Ân đến.
Dương Ân nhanh chóng đến lều của hoa hồng Tử thần, hắn thản nhiên ngồi xuống hỏi: "Hoa Hồng, cô tìm ta làm gì?"
Dương Ân càng ngày càng tự phụ, nhưng hoa hồng Tử thần dường như cũng không quan tâm đến chuyện này, thậm chí còn rót cho hắn một ly nước, sau đó hỏi: "Ngươi có thêm một vị sư tôn khi nào?"
Dương Ân nói: "Mới tối hôm qua".
Hoa hồng Tử thần nhìn Dương Ân chằm chằm, đôi mắt xinh đẹp như có thể phát ra tia sáng xuyên thấu nội tâm của Dương Ân, sau đó vạch trần sự thật của hắn.
Lúc đầu, khi Dương Ân suýt bị giết ở phía trước lãnh địa của Man tộc, nàng ta cũng chẳng thấy sư tôn của hắn đi ra cứu hắn, cho nên nàng ta hết sức hoài nghi về vị sư tôn này, chẳng biết nhân vật này từ đâu mà ra.
“Đừng nhìn ta như vậy, mặc dù ta đẹp trai thật”, Dương Ân tỏ ra ngại ngùng nói.
“Ngươi không muốn nói cũng được, vậy kế hoạch của ngươi hiện tại là gì?”, hoa hồng Tử thần không hứng thú tiếp tục vấn đề đó nữa, nói sang chuyện khác.
“Kế hoạch gì?”, Dương Ân có chút khó hiểu hỏi.
“Ngươi có thể rời khỏi quân đội một cách dễ dàng, cũng sẽ không ai dám nói nửa lời”, hoa hồng Tử thần nói.
Nàng ta cảm thấy nếu như Dương Ân đã có một vị sư tôn mạnh mẽ đến như vậy, thì hắn cũng không nên lãng phí thời gian ở bên trong quân đội, hắn nên rời khỏi quân đội để theo đuổi cảnh giới cao hơn, không bị thế tục trói buộc.
"Sẽ có một ngày ta rời đi, nhưng không phải bây giờ", Dương Ân nói, ánh mắt lộ ra khát vọng.
Bây giờ hắn có cảm giác như đã thoát ra được những mơ hồ trước mắt, vị sư tôn bí ẩn đã xuất hiện để ban cho hắn một cơn mưa kịp thời, xóa sạch mọi chướng ngại vật