Vạn Lam Hinh tới rồi.
Cô ta vẫn mặc áo giáp chiến, cưỡi trên lưng báo hoa, xinh đẹp tuyệt trần làm lóa mắt những kẻ nhìn ngắm.
Cô ta nhảy xuống khỏi lưng báo hoa, thản nhiên đi vào thạch thất.
Những lính gác ngục ở bên ngoài nhìn thấy một màn này thì không khỏi kinh ngạc: “Thằng nhãi này tốt số thật, lại còn được Vạn cai ngục coi trọng”.
Lúc trước, Tiểu Man nhìn thấy Vạn Lam Hinh từ xa, bây giờ lại gần cô ta mới thấy rõ, bỗng chốc vẻ mặt tỏ ra tự ti. Khuôn mặt đen nhẻm cúi xuống, toàn thân cảm thấy mất tự nhiên.
Dương Ân vẫn còn để trần thân trên, đứng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Vạn Lam Hinh, sắc mặt lộ rõ vẻ phức tạp: “Lam Hinh tỷ, sao tỷ lại tới đây thế này. Nơi này sẽ sỉ nhục thân phận của tỷ”.
“Thân phận cái rắm. Đệ của ta trở thành ngục nô rồi. Ta là tỷ tỷ mà lại không biết, còn khiến đệ phải chịu nhiều đau khổ như vậy, là lỗi của tỷ”, Vạn Lam Hinh xấu hổ nói. Sau đó cô ta bước lên, kéo tay Dương Ân tự nhiên như trước đây rồi lên tiếng: “Để ta đưa đệ ra khỏi đây trước đã”.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Ân bị Vạn Lam Hinh dắt tay, nhưng lại là lần khiến hắn cảm động nhất.
Nhưng hắn không đi theo, mà tách tay Vạn Lam Hinh ra rồi nói: “Ta có huynh đệ bị thương ở đây, ta phải ở lại chăm nom cho huynh ấy”.
Ngừng một lát, hắn lại bổ sung thêm: “Ta là một ngục nô phạm trọng tội. Tỷ quang minh chính đại đưa ta đi như vậy sẽ khiến tỷ bị liên lụy đó”.
“Từ khi nào đệ thấy tỷ là người sợ gặp chuyện thế, huống hồ, sơn ngục này do cha ta cai quản, ai dám khua môi múa mép nào? Trừ khi hắn ta cảm thấy chán sống!”, giọng nói của Vạn Lam Hinh không nhỏ, dọa cho những tên lính gác ngục kia sợ hãi.
Sau đó, Vạn Lam Hinh đi xem vết thương của Khỉ Gầy, rồi lấy ngay ra một viên thuốc rồi nói: “Đây là thuốc trị thương, cho hắn ta nuốt xuống thì không cần lo lắng bị tổn hại tới tính mạng”.
Dương Ân nhận lấy, rồi giao cho Tiểu Man: “Chăm sóc cho Khỉ Gầy thật tốt, ta sẽ nhanh chóng quay lại”.
Tiểu Man nhận lấy viên thuốc, khẽ gật đầu, nói: “Thiếu gia yên tâm, nô tì sẽ chăm sóc tốt cho đại ca Khỉ Gầy”.
Cứ như thế, Dương Ân đi cùng Vạn Lam Hinh ra khỏi thạch thất.
“Lên thú cưỡi của ta đi!”, Vạn Lam Hinh phóng khoáng mời Dương Ân.
Dương Ân nhìn thấy con báo hoa dũng mãnh, đôi mắt mang vẻ thù địch dọa người, còn lộ ra răng nanh dài. Nếu cặp nanh đó cắn cho một phát thì chết chắc.
Dương Ân nuốt nước bọt: “Lam Hinh tỷ, ta… ta đi bộ thì hơn, đi