Phần Diệu Dương lắc đầu nói: “Ta sẽ không từ bỏ nàng ấy đâu.
Mặc dù nàng không quan tâm ta nhưng ta sẽ không miễn cưỡng, đại trượng phu sao có thể lụy tình”.
Mặc dù gã nói thế nhưng trong lòng thì lại đau nhói.
Nếu có thể, gã cũng muốn được khiêu chiến Dương Ân, nhưng lí trí của gã đã chiến thắng sự kích động.
Nếu gã muốn trở thành thống soái như cha mình thì không được phép để tình cảm làm rối loạn mình.
“Đủ rồi đó”, khi hai cô gái đánh nhau đến là kịch liệt, Dương Ân không thể nhìn được nữa, ước qua tách tay của họ ra, cưỡng chế ngăn cách bọn họ.
Hai người có thực lực không hề yếu, nhưng trong tay Dương Ân thì lại không phản kháng nổi, bị nắm rất chặt.
“Người đàn ông của ta, ta thật sự thích chàng mà, chàng nhẫn tâm từ chối ta sao?”, Nam Như Nam từ nữ hán tử biến thành bộ dáng kinh động lòng người, nhưng như vậy chẳng hề diễm lệ mà còn khiến người ta thấy buồn cười.
Dù gì cô ta cũng là nữ hán tử thực thụ, hào sảng thẳng thắn mới là tính cách thật của cô ta, bảo cô ta biến thành cô gái nhỏ còn khó hơn lên trời.
Vạn Lam Hinh không nói gì, cô ta biết Dương Ân chắc chắn không thích Nam Như Nam, đối phương chỉ đang tự mình làm đau mình mà thôi.
Dương Ân thả tay Nam Như Nam ra, nghiêm túc nói: “Như Nam tỷ, ta nói rồi, ta đã có người mình thích, cô và ta không hợp, ta xin lỗi”.
Nói xong, hắn không dây dưa gì thêm nữa mà kéo Vạn Lam Hinh rời đi.
Tất cả mọi người đều cho rằng Nam Như Nam sẽ bùng cháy, vì bị từ chối trước đám đông thì ai mà chẳng khó chịu.
Ai ngờ, Nam Như Nam lại ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Dương Ân và nói: “Người đàn ông của ta, đến cả cách từ chối một người phụ nữ mà cũng quyết liệt thẳng thắn như vậy, thật là đẹp trai quá đi!”
Rầm rầm!
Mấy binh sĩ xung quanh nghe được đều ngã bụp xuống đất, hồi lâu cũng không đứng dậy nổi.
Bọn họ cuối cùng cũng được chứng kiến cái gì gọi là mê trai rồi.
…
Vù vù
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã đến.
Từng cơn gió lớn thổi qua, bông hoa tuyết rơi từ trên cao xuống, ngập tràn mặt đất, tạo thành những tầng băng mỏng.
Khí lạnh thấu xương nhập vào da, thật sự khiến người ta khó mà chịu nổi.
Hôm nay là bảy ngày từ khi Dương Ân khiêu chiến Liệt Tử Anh.
Bảy ngày này, trong quân đã chuẩn bị đủ để trôi qua mùa đông, các quân doanh đều có hố lửa xung quanh lều, tránh cho các binh sĩ bị chết lạnh.
Ngoài ra, các quân tư trang cũng được phân phát, mà quân đoàn Tử thần cũng có được quân tư trang mà trước nay chưa từng có, khiến bọn họ vui mừng không thôi.
Cuối cùng cũng được sống qua mùa đông rồi!
Bảy ngày này, Dương Ân không ra khỏi lều tí nào mà luôn hấp thụ huyền khí thiên địa, luyện hóa huyền linh thạch khiến cảnh giới dần đạt đến cấp tướng đỉnh cấp.
Tốc độ nhanh chóng này khiến người ta phải cứng họng.
Ngoài ra, hắn đã luyện được đa số các kỹ thuật chiến