Ai mà ngờ được một thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở nơi hoang dã này lại bá đạo như vậy chứ.
Bọn họ chính là những người trẻ tuổi đến từ thế lực trấn quốc, xếp hàng đứng đầu trong những thế lực ấy.
Bọn họ mới hai mấy tuổi mà đã đạt đến cảnh giới Vương giả, thiên phú xuất chúng, mà hoàn toàn có thể giết chết Vương giả cùng cấp bình thường của giới phàm tục, thậm chí chiến đấu vượt cảnh giới.
Cho dù có bị thương nặng thì cảnh giới cấp tướng cũng không dám khiêu chiến.
Mà thiếu niên này rõ ràng có khí tức của cấp tướng, cho dù có là cấp tướng đỉnh cấp thì cũng không thể sánh bằng bọn họ được.
Nhưng thiếu niên này không chỉ đạp Nhạc Hâm lún sâu vào lòng đất, lại đẩy lùi cô gái mặc áo xanh, còn nói ra những lời ngông cuồng, không, có lẽ người này thật sự có năng lực để nói vậy.
Bọn họ cảm nhận được một ý Tử thần không thể phản nghịch, khiến bọn họ xoay chuyển bên bờ cái chết.
Bọn họ phải nhìn lại thiếu niên này bằng con mắt khác thôi.
Dương Ân biết điểm dừng, không định đem con bài cuối của mình ra ngoài.
Hắn chỉ cần chấn kinh đám người này, để bọn họ đỡ nói nhiều mà thôi.
Khi Dương Ân thu lại đạo Tử thần, lưng mấy người kia đã ướt đẫm mồ hôi, mãi sau mới khôi phục được tinh thần.
“Vốn không định tính toán với các ngươi, nhưng giờ thì hay rồi, bị chấn động chưa?”, Dương Ân vỗ tay nói.
Bốn Vương giả trẻ tuổi đều bị lời nói của Dương Ân làm cho nội thương.
Cái thằng nhãi này láo thật, đừng tưởng mình có chút bản lĩnh liền khinh thường người khác.
Chẳng qua bọn họ đang bị thương thôi, nếu không thì sao hắn dám kiêu ngạo vậy chứ.
Dương Ân cúi xuống lấy nhẫn càn khôn từ tay Nhạc Hâm ra, sau đó chà xát bằng áo của Nhạc Hâm: “Được rồi, coi như xong chuyện, sau này đừng có khinh thường người khác nữa”.
Nói xong, hắn cất nhẫn càn khôn, lại nhấc chân ra khỏi người Nhạc Hâm.
Nhạc Hâm muốn chết lắm rồi.
Hắn ta không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Dương Ân, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Dương Ân.
Người mặc áo bào xanh và người có gương mặt trẻ con đi qua đỡ Nhạc Hâm dậy, cho hắn ta ăn đan dược trị thương, chuẩn bị đưa hắn ta rời đi.
Lúc ấy, cô gái mặc áo xanh hỏi Dương Ân: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Mấy người kia cũng nhìn sang, bọn họ cũng muốn hỏi câu này.
“Haha, các người muốn báo thù à?”, Dương Ân cười nói, rồi vỗ ngực: “Soái ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Vương Cửu Trọng, đến từ Huyết Sát Môn, nhớ kỹ đấy”.
Dương Ân nói xong thì đi về phía sông nước.
Vương Cửu Trọng mà nghe được câu này thì sẽ cảm thấy bản thân nằm không cũng dính đạn.
“Người của Huyết Sát Môn từ khi nào có một yêu nghiệt như thế chứ?”, người mặc áo bào lam lộ ra thần sắc nghiêm trọng.
“Kệ đi, chúng ta đi khỏi đây trước đã, nếu không con rùa kia sẽ đến trộm đồ thì hỏng bét”, người có gương mặt trẻ con nói, không quan tâm.
“Lấy nhẫn càn khôn của ta không dễ vậy đâu”, Nhạc Hâm oán hận nói.
“Ừ, hắn không