Giao long băng bị ngọn lửa thiêu đốt lập tức phát ra tiếng rống bi thảm kinh thiên động địa, hiển nhiên hỏa lực này vô cùng kinh người.
Tiểu Hắc muốn đuổi theo, nhưng sức mạnh trên người đột nhiên yếu đi, nó lại một lần nữa biến trở về dáng vẻ nhỏ bé ban đầu, trực tiếp ngã từ giữa không trung xuống.
“Hỏng bét, sức mạnh để giải phong ấn đến rồi!”, Tiểu Hắc kêu lên.
Chính vào lúc Tiểu Hắc sắp ngã xuống đất, trưởng tộc sói băng đã lao ra đỡ lấy nó, không để cho nó rơi xuống đất.
Cũng vào lúc Tiểu Hắc rơi vào người của trưởng tộc sói băng, nó liền trực tiếp ngất đi.
Giao long băng kia thì thảm rồi, nửa người nó đang bị thiêu đốt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ chết nên nó đâm sầm về hướng núi băng mà không hề nghĩ ngợi gì.
Ầm!
Giao long băng trực tiếp đâm vào núi băng.
Sức của nó mạnh hơn Dương Ân không biết bao nhiêu lần, trực tiếp khiến cho núi băng nổ tung tóe và bị hổng một lỗ lớn.
Giao long băng không hài lòng với điều này, nó tiếp tục lách thân vào bên trong, dự định mượn sức mạnh băng giá để dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trên cơ thể nó.
Không thể không nói chân hỏa tam muội của Tiểu Hắc vô cùng khủng bố, ngay cả hàn khí ở đây cũng không thể nào dập tắt được.
Sau khi giao long băng tiến sâu vào trong, sức mạnh băng giá mới áp chế được khiến cho chân hỏa tam muội yếu đi rất nhiều, tạo giao long băng nhìn thấy được nó vẫn còn tia hy vọng sống sót.
Giao long băng phóng thích ra sức mạnh lớn nhất của mình, điên cuồng tiến sâu hơn vào trong núi băng hơn nữa.
Khí lạnh càng lúc càng mãnh liệt, này dường như luồng khí lạnh này đang đang tận lực nhắm vào chân hỏa tam muội, nhất định phải dập tắt tam muội tam muội cho bằng được, nếu không thì sẽ đe dọa đến sự tồn tại của núi băng.
Núi băng biến động dị thường, nó đã hấp thụ tuyết lạnh xung quanh, không ngừng bao phủ, đám tuyết rơi này chỉ rơi trên núi băng này, những chỗ khác đều không có lấy nửa hạt tuyết rơi, loại dị tượng này thần kỳ không gì sánh được.
Rùa vân bạc trong hồ lẩm bẩm: “Núi băng này thật cổ quái!”
Do dự hồi lâu, nó quyết định lao về phía núi băng để xem thử, nó háo hức muốn lấy được tinh huyết của giao long băng.
Song, khi nó đến gần núi băng thì lập tức bị sức mạnh của núi băng nuốt chửng, khiến nó hoàn toàn mất đi nhận thức.
Mặt khác, giao long băng cũng vậy, uy lực của chân hỏa tam muội thiêu đốt trên thân nó cũng có giới hạn, khi núi băng tự mình phản kháng lại, cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa đó, giao long băng may mắn đã nhặt lại được mạng của mình
Đáng tiếc, sức mạnh của nó đã kiệt quệ, không thể cựa quậy được nữa, nó trực tiếp bị đóng băng bởi núi băng, sau đó nó cũng dần mất đi nhận thức.
Núi băng bị phá hủy bởi nhiều đòn tấn công đã tự động khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Trưởng tộc sói băng nhìn thấy cảnh này, không dám lại gần núi băng nữa, chỉ đành khấu đầu trước núi băng với dáng vẻ chân thành và cung kính giống như một tín đồ ngoan đạo.
Không biết núi băng đã tồn tại bao nhiêu năm, tộc sói băng của bọn nó gọi ngọn núi băng đó là Thần Sơn.
Trưởng tộc sói băng ở đó, đã thăng cấp sức mạnh của mình vô cùng thuận lợi.
Giờ đây núi băng hiển linh, nó liền biết là núi băng sẽ không đơn giản như vậy, nó không dám làm gì, sợ rằng núi băng sẽ thu hồi lại tất cả mọi thứ mà nó đã ban tặng.
Trong lòng núi băng, Dương Ân đã tiêu hao hết sức lực của mình, hỏa lực của Lam Yêu Cơ cũng nhanh chóng lụi tàn, không cách nào tìm ra được vị trí của huyền tinh khí Sương Tuyền hoặc lối ra, chưa bao giờ hắn thấy tuyệt vọng như vậy.
“Huyền tinh khí Sương Tuyền nhất định đang ở đây, không hề cảm ứng sai.
Ta nhất định phải nghĩ cách tìm ra nó!”, Dương Ân buộc mình phải bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ, Thái Thượng Cửu Huyền quyết vận hành trong cơ thể hắn