Bốn tháng đi qua, cuối cùng mùa đông lạnh giá cũng kết thúc, bước sang mùa xuân ấm áp.
Dưới ánh sáng mặt trời mùa xuân, băng tuyết từ từ tan chảy, nhưng nhiệt độ cũng chưa tăng cao, vì tuyết tan mà trở nên lạnh hơn, vạn vật đều khó mà chịu đựng nổi.
Vài linh yêu, dã thú ngủ đông cũng phải chui ra khỏi hang động bị nước lạnh làm ẩm để tìm thức ăn bổ sung năng lượng.
Lúc này, tộc Man di cũng bắt đầu phát động cuộc chiến tranh lớn nhất trong vòng mười năm qua.
Tộc Man di cử một trăm ngàn binh lính, lặng lẽ hành quân đến biên giới của quân Trấn Man theo con đường chiến tranh của dãy núi Lang Yên.
Trong đội quân của tộc Man di hùng mạnh này, quân tiên phong không phải là người Man mà là một đám linh yêu và dã thú do thuần yêu sư của bộ lạc Mạnh thị dẫn đầu tấn công quân Trấn Man.
Gầm gừ!
Tiếng gầm của dã thú đột nhiên vang lên, khiến cả quân đội Trấn Man chấn động.
“Có thú triều, có thú triều! Lập tức chuẩn bị phòng thủ, chuẩn bị săn giết đám yêu thú và dã thú!”
“Mọi người chuẩn bị! Không được để đám yêu thú này xông vào trận doanh của chúng ta!”
“Không ổn rồi, tuyến phòng ngự của chúng ta quá yếu kém, chi viện cũng không thể đến nhanh như vậy, e rằng sẽ không chịu nổi sự công kích của mấy ngàn yêu thú!”
“Mau báo cho tướng quân, chuyện này không đơn giản, có thể là tộc Man di đã bắt đầu tấn công!”
...!
Quân Trấn Man như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, bọn họ hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ xảy ra đột ngột như vậy, họ còn chưa chuẩn bị xong là đã có đội quân dã thú ập đến, khiến cho họ cực kỳ lúng túng.
Phần Diệu Dương thân là thiếu soái, gã mặc giáp, cưỡi hỏa sư ra trận, dẫn theo binh lính, miệng quát to: “Chúng tướng nghe lệnh, hãy theo ta giết chết đám mãnh thú này, ngăn chúng tại con đường chiến tranh, không được để chúng lại gần dù chỉ một chút!”
“Vâng!”.
Những thiếu tướng khác hét lên, sau đó liền theo Phần Diệu Dương xông ra ngoài ngay lập tức.
Phần Diệu Dương đã có quyền chỉ huy hai mươi ngàn quân, phân ra tám thiếu tướng khác chỉ huy, mỗi thiếu tướng chỉ huy gần hai ngàn người, chia ra bốn phương tám hướng tiến về con đường chiến tranh.
Thời gian bọn họ tập trung rất nhanh chóng, đáng tiếc là thú triều đến quá đột ngột, khiến họ không kịp trở tay, chỉ sợ là khi họ tới nơi, những mãnh thú này đã xông được vào trận doanh rồi.
Ngoài ra, những tướng quân khác cũng làm ra hành động ứng phó, cử ba ngàn kỵ binh đến chốt chặn với tốc độ nhanh nhất để chặn trước, đồng thời thông báo cho quân đoàn Tử thần tại tiền tuyến phải cố thủ tại chiến tuyến, giành thêm thời gian cho quân đội sắp xếp.
Tiếng trống trận vang lên, cờ chiến tung bay, trận chiến bắt đầu.
Tuyến đầu của quân Trấn Man là quân đoàn Tử thần, nơi đây đã có ba ngàn binh mã tập hợp, họ tập hợp nhanh và trật tự hơn những quân đội khác.
Với tư cách là đoàn trưởng của quân đoàn Tử thần, hoa hồng Tử thần xuất hiện trước mặt đội quân này, nàng ta nhìn những binh lính đáng khen ngợi, thiện chiến này, ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ khó tin.
Nàng ta quản lý quân đoàn Tử thần cũng đã vài năm, nhưng chưa từng nghĩ rằng một đội quân hỗn loạn như vậy lại có thể có được khí thế như này.
Khí chất của họ không giảm ngược lại còn tăng cao, ai cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tay nắm binh khí chiến đấu, chiến ý dâng trào, không một ai mất tinh thần, cũng không một ai có cảm giác muốn lâm trận bỏ