Tào Kiến Đạt vội vã nói: “Dương Ân đúng là đại anh hùng của chúng ta.
Nếu ngươi không đến kịp thì mấy lão già chúng ta không thể ngăn được bọn chúng mất!”
“Đúng vậy, con rể Dương Ân còn trẻ mà đã thành Vương giả, khiến mấy lão già chúng ta kính phục vô cùng.
Khi nào ngươi và con gái ta thành thân thì ngươi đừng bắt nạt con bé đó nhé!”, Nam Tề Tần cũng vui vẻ nói.
Dương Ân đỏ mặt đáp: “Nam tướng quân đừng nói vậy, ta và Nam Như Nam chỉ là bạn bè, không hề như những gì ngài nói đâu”.
“Giờ chưa có nhưng sắp có rồi mà!”, Nam Tề Tần vẫn mặt dày nói.
“Lão Nam à, ngươi đừng có miễn cưỡng người ta nữa, có tốt lành gì đâu.
Trong nhà ta có một đứa cháu gái xinh đẹp lắm, ta thấy khá hợp đôi với Dương Ân đấy.
Ta sẽ cho người đưa con bé vào đây, tin rằng Dương Ân sẽ thích thôi!”, Hứa Đình Hoằng trước giờ nghiêm túc, lúc này lại chân thành nói.
Hứa Đình Hoằng là người nghiêm túc có tiếng, ông ta nói vậy khiến cho các tướng lĩnh đều hiểu rõ việc Dương Ân quật khởi là không thể ngăn cản, sau này sẽ thành nhân vật cao cấp trong quân.
Những tướng lĩnh khác cũng lên tiếng tâng bốc Dương Ân, bọn họ rất quan tâm chuyện này, muốn nhân lúc Dương Ân còn trẻ thì đưa hắn vào trong trận doanh của mình, sau này sẽ có tác dụng rất lớn.
Dương Ân hơi cạn lời, hắn làm gì rảnh mà nghĩ đến mấy chuyện đó, huống hồ hắn cũng đã có người mình thích rồi, đương nhiên không thể đồng ý được.
Nhưng nghĩ đến việc hắn vẫn phải về Vương thành cướp lại những thứ đã mất, mà cũng không dám đắc tội những tướng quân này, nên phải nhẫn nhịn lờ đi chuyện này.
Lúc này, Hoa Hồng Tử thần xuất hiện, cầm tay Dương Ân và lạnh lùng nói: “Dương Ân, đi theo ta về quân đoàn”.
Nàng ta cũng không quan tâm Dương Ân có đồng ý hay không, kéo Dương Ân đi trước mặt mọi người.
Các tướng sửng sốt đôi chút, sau đó thì lộ ra sắc mặt kỳ lạ.
Trong đầu bọn họ đều nảy lên một ý nghĩ: “Hay là Hoa Hồng Tử thần biết yêu rồi?”
Dương Ân bị Hoa Hồng Tử thần kéo đi, hai người cùng bay lên, không nói không rằng, vô cùng ngượng nghịu.
Cuối cùng, Dương Ân phát hiện ra sự khác thường của Hoa Hồng Tử thần thì mới kéo tay nàng ta, khiến nàng ta dừng lại, rồi hỏi: “Cô bị thương à?”
Lúc này, Hoa Hồng Tử thần lại gạt tay hắn ra và nói: “Mắc mớ gì đến ngươi!”
Giống một cô gái đang làm nũng vô cùng, khác hẳn tính cách lạnh lùng vô tình mà nàng ta hay biểu hiện ra.
“Vậy ta mặc kệ nhé!”, Dương Ân đáp lại, cũng mặc kệ cô gái này.
Hắn quy người rời đi luôn, còn đang lo nghĩ cho vết thương của Vạn Lam Hinh đây.
“Ngươi dám!”, Hoa Hồng Tử thần thấy Dương Ân nói đi liền đi, không hiểu sao lại thấy rất tức giận, bèn hét lên.
Dương Ân coi