Lục Trí có biệt danh người đẹp yếu ớt, sở dĩ hắn ta có mỹ danh này còn không phải vì cơ hội mà Dương Ân cho hắn ta thể hiện hay sao.
Lúc đầu, quả thật có thể lập ra một ít kỳ công, sau đó, không có ai tiếp nhận mưu tính mà hắn ta nghĩ ra thì trong lòng đã bị đả kích không ít.
Lúc đó, hắn ta mới hiểu rằng, tài năng để đấy cũng vô dụng, buộc phải có người thưởng thức, cho hắn ta quyền lợi thì mới có tác dụng.
Sự trở về mạnh mẽ của Dương Ân và tất cả những việc hắn làm trên chiến trường, Lục Trí đều đã được nghe.
Dương Ân là công thần lớn nhất, không kẻ nào dám xóa bỏ thành tích của hắn, và tất nhiên là sẽ thăng quan phát tài.
Lục Trí là sư gia đi theo Dương Ân, cùng vinh cùng nhục.
Hắn ta quỳ thế này là biểu hiện lòng trung thành muốn đi theo Dương Ân hoàn toàn, sẽ không bao giờ có hai lòng.
Văn nhân có cốt khí, Lục Trí đã lấy cốt khí của hắn ta để cống nạp cho Dương Ân.
Hắn ta phải theo Dương Ân vươn lên, vì duy chỉ có Dương Ân mới tiếp nhận mưu lược của hắn ta, mới cho hắn ta quyền lực.
Dương Ân đỡ Lục Trí đứng dậy: “Lục Trí, ngươi làm gì vậy.
Mau đứng dậy đi”.
“Chủ công, xin ngài nhận một cái dập đầu của thuộc hạ”, Lục Trí vô cùng chân thành nói.
Lúc này, binh sĩ của quân đoàn Tử Thần đều vây quanh, đồng loạt quỳ xuống nói: “Xin phó đoàn trưởng hãy nhận một lạy của chúng ta!”
Những binh sĩ Tử Thần này đã sớm khâm phục Dương Ân đến độ đầu rạp xuống đất, mà biểu hiện hôm nay của Dương Ân càng thêm dũng mãnh, không kẻ nào không phục.
Đám bọn họ có những kẻ độc ác, ngỗ ngược, cũng có những kẻ quái đản, luôn là đám người không dễ phục tùng và quản lý.
Bọn họ có thể đồng thời tuyên bố tận hiến với Dương Ân thì quả là không dễ.
Cho dù là hoa hồng Tử Thần trước đây cũng không có bản lĩnh này.
Đây chính là sự thu hút trong nhân cách của Dương Ân khác biệt với người khác.
“Đứng dậy cả đi, chỉ cần các ngươi quyết định đi theo Dương Ân ta thì ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt.
Đương nhiên, chúng ta là một quân đoàn Tử Thần, người ngoài nhìn chúng ta thế nào không quan trọng.
Quan trọng là chúng ta đừng tự tìm chết mà là bắt kẻ khác phải chết, khiến kẻ địch nghe thấy giọng nói của chúng ta đã khiến chúng sợ hãi mà chạy trốn.
Các ngươi có tự tin về điều đó không?”, Dương Ân nhìn những người trước mắt, trong lòng có một nỗi dâng trào khó hiểu mà nói.
Nếu hắn đã muốn gây dựng lại Dương gia thì dưới trướng không có một đám người đáng tin làm sao được.
Lẽ nào, lại giống như trước bị Vương tước nói tịch biên là tịch biên sao?
Không, Dương Ân hoàn toàn không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.
Hắn cần lực lượng riêng của mình, mà những người trước mắt sẵn lòng đi theo thì hắn cũng không ngại để họ trở thành người của hắn.
Dù sao, họ chỉ cần giao đủ quân công là có thể rời khỏi quân đội.
Muốn thu nạp bọn họ thì từ bây giờ trở đi, ngày hắn rời khỏi quân đội, cũng là ngày bọn họ rời đi.
“Tự tin!”, người trên dưới quân đoàn Tử Thần như lóe lên một tia sáng khác thường trong ánh mắt mà đồng thanh hô vang.
Bọn họ sớm đã bị quân đội bỏ mặc, bản thân không có chí tiến thủ.
Bây giờ có người thấy họ có giá trị, có năng lực thì bọn họ muốn chứng minh mình không phải là kẻ vô dụng.
“Tốt lắm, vậy chúng ta phải dưỡng thương trước, trở về phó đoàn trưởng ta sẽ đích thân truyền cho các ngươi đạo Tử Thần là gì, khiến các ngươi trở thành một quân đoàn Tử