Dương Ân đã hoàn hồn bèn gãi đầu rồi cười gượng: “Hờ hờ, xin lỗi mà! Ta nhất thời không khống chế được bản thân, không làm cô bị thương chứ?”
Hoa hồng Tử thần nhìn dáng vẻ này của Dương Ân cũng không có cách nào giận hắn tiếp được, đành mím môi nói: “Chỉ dựa vào chút sức lực của ngươi mà muốn đả thương ta thì không dễ đến thế đâu”.
Dương Ân bước tới, nghiêm mặt nói: “Hoa hồng, đa tạ cô!”
“Cảm ơn ta làm gì?”
“Cảm ơn cô đã cho ta trút giận, cảm ơn cô đã giúp ta lĩnh ngộ được quyền ý!”
“Chỉ thế thôi?”, hoa hồng Tử thần có vẻ bất mãn.
“Đương nhiên, không vì điều này còn vì điều gì được!”, Dương Ân rất chân thành.
Hoa hồng Tử thần tức giận vô cùng, nàng ta bực bội quát: “Tên khốn nạn nhà ngươi!”
Nói xong, nàng ta quay người định bỏ đi.
Bây giờ tâm trạng của nàng ta bị Dương Ân xoay đến chóng mặt, thực sự cực kỳ khó chịu.
Nhưng Dương Ân vẫn giống như một tên ngốc vậy, hoàn toàn không hiểu được tâm tư của nàng ta, đúng là làm nàng ta tức mà không có cách nào nói tiếp được.
Ngay khi nàng ta sắp đi, Dương Ân nhanh chóng túm lấy cánh tay không để nàng ta đi.
“Buông ra!”.
Hoa hồng Tử thần quát.
Thế nhưng, chờ đợi nàng ta là vòng tay ấm áp của Dương Ân, cánh tay mảnh khảnh của nàng ta lọt vào giữa đôi tay mạnh mẽ của Dương Ân rồi không thể nào vùng vẫy được nữa.
Nàng ta cảm nhận được hơi thở đàn ông đầy sức ép của Dương Ân, cơ thể bỗng dưng mềm ra, gương mặt nhanh chóng nóng bừng, trái tim đập cực nhanh.
“Ngoan nào tổ tông của ta, ta vẫn là một đứa trẻ mà!”.
Rùa vân bạc ở đằng xa hô lên một tiếng rồi nhanh chóng nấp vào sau một tảng đá, rụt mình vào trong mai rùa, không dám nhìn hình ảnh “không thích hợp với nhi đồng” này.
“Hoa hồng, đừng giận dỗi nữa được không? Ta không cố tình chọc tức cô đâu!”, Dương Ân dịu dàng nói.
“Ngươi không chọc tức ta thì là gì hả, mau...!mau buông ta ra!”, giọng điệu của hoa hồng khi nói câu này cũng không tự tin lắm, nhịp tim rối loạn đến mức khó lòng khống chế, cảm giác này trước kia chưa từng xuất hiện.
“Cô xinh đẹp như thế, để ta ôm thêm một lát đi, ta sợ sau này không có cơ hội như thế này nữa”, Dương Ân vùi mặt vào mái tóc mềm của hoa hồng Tử thần, khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này, hoa hồng Tử thần có thể cảm nhận được sự mệt mỏi từ cơ thể và tinh thần của Dương Ân, nàng ta mới nhớ ra hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đầy 18 tuổi, nhất định hắn đã trải qua rất nhiều khó khăn mà người khác không biết mới điên cuồng trút giận như ban nãy.
“Tại sao không còn cơ hội nữa, ngươi muốn rời đi à?”, hoa hồng Tử thần gặng hỏi.
“Ta muốn rời đi, nhưng có vài người không muốn ta rời đi, muốn nhốt ta ở biên quan!”
“Có thể nói với ta không?”
“Ừ, ta nói với cô”.
…
Thời gian này, Dương Ân đã đè nén quá vất vả rồi, khó khăn lắm hắn mới kiếm được cơ hội quay về Vương thành, cứ thế bị một thánh chỉ vô tình đè xuống, nội tâm của hắn sẽ thấy không cam tâm và bất mãn đến mức nào? Hắn cần một đối tượng để tâm sự, hoa hồng Tử thần bằng lòng nghe thì hắn bằng lòng kể, có lẽ nói ra được sẽ thấy thoải mái hơn.
Hắn kể sơ lược về những chuyện mà mình đã trải qua cho hoa hồng Tử thần