Bàn tay máu do khí huyết sát ngưng tụ mà thành, đã đạt tới cảnh giới ngưng thực chứ không phải là khí huyết sát thông thường, nếu không thì sao có thể bóp nổ Triệu Trường Đao và bắt giữ Vạn Thiên Long chứ.
Ngoài viên ngọc trừ tà, Vạn Thiên Long còn có một Vương giáp liền thân cứng rắn, nếu không, ông ta đã chết trong tay của nó rồi.
Dương Ân đang ở giai đoạn nâng cao thực lực, thân thể cũng đang nhanh chóng khôi phục, lúc này một bàn tay máu đột nhiên xuất hiện, đến “đúng lúc” lắm.
“Ân đệ mau lui lại, bàn tay máu lại xuất hiện rồi!”, Vạn Lam Hinh không nhịn được mà hét lên.
Trương Hùng nắm chặt gậy nanh sói trong tay, làm tốt chuẩn bị bảo vệ cho Vạn Lam Hinh rời đi bất cứ lúc nào.
Đúng vào lúc này, Dương Ân chợt thực hiện một động tác kỳ quái, hai chân kiễng lên, sống lưng cong như rồng, nhìn như một con rùa, một tay hóa chưởng, một tay nắm quyền, ngàn lỗ trong đan điền trung tâm đồng loạt mở ra, sức mạnh của địa linh tuyền vừa thu nạp vào trong chớp mắt đã thông qua 12 kinh mạch và những huyệt vị kia xông ra ngoài.
Răng rắc!
Dưới sự lan tràn của sức mạnh này, có một kinh mạch nào đó được thông suốt, khiến luồng sức mạnh xông lên vô cùng mạnh mẽ, tăng lực ẩn giấu trong đó lên mấy lần, thậm chí mười mấy lần.
Thuật Long Quy lật biển!
Một chiêu thần kỳ này đã thâm nhập vào bộ não của Dương Ân. Hắn cũng cứ thế kiên trì khổ luyện, sự thúc đẩy của Thái Thượng Cửu Huyền quyết khiến hắn đã sớm lĩnh ngộ được những điểm sâu xa huyền bí của tấn Long Quy trấn thủy, càng giúp hắn dựa vào cảnh giới võ binh có thể suy đoán được hình dạng của chiêu thức thần kỳ này. Trước mắt, hắn gặp được địa linh tuyền, đan điền trung tâm mở rộng, huyền khí tràn đầy, sức mạnh tăng vọt, Long Quy và linh tuyền thiên nhiên thành thế, ép ra một đòn kinh người.
Chỉ nhìn thấy công kích hắn đánh như Long Quy ra biển, sóng biển cuồn cuộn ngang trời, uy thế kinh người.
Bụp!
Bàn tay máu tụ ảnh sau khi va chạm với bóng Long Quy thì lập tức nổ ra một âm thanh nặng nề, khi huyết sát tan ra bốn phía, Long Quy cũng nổ tung, Dương Ân rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ địa linh tuyền.
Vạn Lam Hinh cầm lấy chiến thương muốn tiến lên trước, Trương Hùng lại giữ Vạn Lam Hinh lại, không cho cô ta lên: “Đại tiểu thư, chúng ta đi!”
Trương Hùng trông có vẻ hấp tấp nhưng thực ra lại không phải như vậy, nếu không thì đã không thể trở thành kẻ thân tín của Vạn Thiên Long, ông ta không thể trơ mắt nhìn Vạn Lam Hinh đi vào chỗ chết.
“Trương thúc, ta nhất định phải cứu đệ ấy!”, Vạn Lam Hinh kiên quyết nói.
Đúng lúc này, có một người xông lên từ trong địa linh tuyền, nhanh chóng hướng vào trong đàn tế máu.
“Đến đây, Tử tước ta là kẻ đánh mãi không chết!”, Dương Ân điên cuồng