Trong lòng Dương Ân thật sự hy vọng Vạn Lam Hinh sẽ ở lại trong sơn ngục, tình hình ngoài biên ải vẫn quá nguy hiểm, tuy rằng lần này quân Man tộc đã rút lui, nhưng không có nghĩa là bọn chúng sẽ không tái xuất.
Vạn Lam Hinh đã từng bị quân Man tộc bắt đi một lần và đã phải chịu rất nhiều tổn thương, đó là điều mà Dương Ân không muốn lặp lại lần nào nữa.
Vạn Lam Hinh lắc đầu nhẹ, rồi nói chắc nịch: "Ở đây quá an phận, không phải là cuộc sống mà ta muốn.
Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn trở thành một vương giả giống như đệ".
Vạn Lam Hinh không phải là một người phụ nữ yếu đuối, tài năng tu luyện của cô ta không thua gì một thiên tài, chẳng qua mọi thứ đều do hoàn cảnh quyết định.
Cũng may bây giờ bên cạnh cô ta đã có Dương Ân, nhưng Dương Ân lại càng lúc càng vượt trội hơn cô ta, hắn đã không còn cần cô ta bảo vệ nữa, cho nên cô ta càng không muốn rời xa hắn, nếu không hai người sẽ càng lúc càng trở nên xa lạ với nhau.
“Được, vậy ta sẽ giúp tỷ đột phá thành vương càng sớm càng tốt, khiến cho tỷ trở thành một nữ vương giả mà bọn quân Man tộc vừa nghe danh đã phải run sợ trên chiến trường!”, Dương Ân rất nghiêm túc nói.
Vạn Lam Hinh tiến lại gần Dương Ân, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Dương Ân, Dương Ân cũng để yên cho cô ta dựa vào, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi hắn.
Hắn ôm lấy eo của cô ta, mặc dù nội tâm không nghĩ chút gì bậy bạ, hai người chỉ im lặng không nói, như thể thời gian đã hoàn toàn đứng yên lại vào lúc này.
Nhớ lại những năm tháng xưa, khi cô ta đã là một thiếu nữ, còn hắn thì vẫn là một tên nhóc.
Khi đó, hắn một mực chạy theo cô ta thì bị vấp phải đá ngã nhào, chỉ có thể òa lên khóc.
Khi đó, hắn thấy cô ta bị mấy thiếu niên khác trêu đùa, hắn can đảm đứng chắn trước mặt cô ta muốn làm tiểu anh hùng, kết quả bị người ta đánh thành đầu heo.
Khi đó, hắn nhìn thấy cô ta thúc ngựa lao đi, hắn cũng muốn học theo, nhưng kết quả lại bị té xuống từ trên lưng ngựa không biết bao nhiêu lần, ngay cả xương sườn cũng bị gãy.
Bây giờ, cô ta đã trở thành một người phụ nữ thực sự, mà hắn cũng đã trở thành một thiếu niên dũng cảm.
Tên nhóc năm xưa muốn làm tiểu anh hùng che chắn ở trước mặt của cô ta bây giờ đã có đầy đủ năng lực thay cô ta che gió che mưa.
Cô ta tự hào về hắn, nhưng cũng buồn vì hắn, vì hắn không thuộc về cô ta.
Sau một hồi lâu, cô ta mới ngẩng đầu lên, nhìn người thiếu niên anh tuấn có thân thể cường tráng, ánh mắt lại trở nên có chút mê ly, đôi môi khẽ hướng lên trên.
Đột nhiên, Dương Ân nhẹ nhàng đẩy Vạn Lam Hinh ra rồi kinh hô lên: "Suýt chút nữa là quên chuyện chính, tỷ, chỗ này ta có một ít dược dịch, là do ta dùng linh dịch Xích Hỏa kết hợp với cực phẩm địa linh tuyền luyện chế thành, có thể tăng cường thể chất