Hoàng Phủ Chiến Hùng dù địa vị có cao đến đâu thì lúc này ông ta cũng chỉ là một người cha bình thường, một người cha yếu đuối quan tâm đến con gái mình, con gái đau khổ thì ông ta cũng đau khổ, đây chính là sự kết nối máu thịt, vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể thay đổi.
"Cho nên ta mới nói Tiểu Man là tỳ nữ của ta", Dương Ân âm trầm nói, sau đó hắn còn nói thêm: "Đồng thời, cô ấy cũng là muội muội của ta".
Ánh mắt của Hoàng Phủ Chiến Hùng đang nhìn xoáy vào Dương Ân, hy vọng có thể nhìn thấu được Dương Ân, không biết là hắn đang nói thật hay nói dối.
Cuối cùng, ông ta đã chọn tin tưởng vào những lời nói của Dương Ân, bởi vì ông ta cảm thấy đôi mắt của Dương Ân rất chân thành, không giống kẻ xảo trá tiểu nhân.
“Giờ con bé đang ở đâu?”, Hoàng Phủ Chiến Hùng hỏi.
“Ta không biết cô ấy đang ở đâu!”, Dương Ân thở dài nặng nề nói.
“Ngươi lừa ta!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng lại kích động quát lên.
“Đừng kích động, ông nghe ta nói xong trước đã”, Dương Ân nắm chặt tay, tiếp tục kể lại những chuyện đã xảy ra trong quân đội, nhưng lần này hắn không nói Tiểu Man bị Từ Tiểu Cường giết chết, mà hắn chỉ nói là cô ta đã mất tích, lời này nửa thật nửa giả, khiến cho Hoàng Phủ Chiến Hùng càng thêm đau khổ.
Hoàng Phủ Chiến Hùng hoàn toàn tin vào lời của Dương Ân, bởi vì ông ta đã cử Hoàng Phủ Thái Canh vào quân đội Đại Hạ nhưng vẫn không thể tìm thấy con gái mình, điều đó chứng tỏ Dương Ân không nói dối, và trên tế đàn vẫn còn có dấu hiệu sự sống của con gái ông ta, cho nên ông ta cũng yên tâm phần nào.
"Con gái của ta được ngươi chăm sóc, Hoàng Phủ Chiến Hùng ta vô cùng cảm kích!", Hoàng Phủ Chiến Hùng chắp tay, hành lễ cảm ơn của Man tộc đối với Dương Ân, rồi ông ta lại nói tiếp: "Nhưng đây cũng không phải là lý do để cho tộc ta cùng chung sống hòa bình với Đại Hạ".
"Ừm, ta cũng không trông cậy vào tình bạn giữa ta và Tiểu Man có thể giúp cho hai nước ngừng chiến, ta nói ra điều này chẳng qua là để biểu đạt chút thành ý mà thôi", Dương Ân nhàn nhạt nói, sau đó lại nói tiếp: "Ông cảm thấy quân Đại Hạ có ta trấn thủ ở biên ải thì các ông sẽ nắm được bao nhiêu phần thắng?"
Lời nói này như đang đóng đinh vào tâm trí của Hoàng Phủ Chiến Hùng.
Năng lực của Dương Ân đã vượt xa cảnh giới phàm tục, nếu Dương Ân tiếp tục trấn thủ biên ải, Man tộc của bọn họ trừ phi phải dốc hết toàn lực, nếu không sẽ không nắm được ngay cả nửa phần thắng lợi.
"Bây giờ ta là đoàn trưởng của quân đoàn Tử thần, hoa hồng Tử thần cũng là thủ hạ của ta, mà mấy vị phía sau lưng ta thì các ông cũng thấy rồi đấy, ta có thể ra lệnh cho họ thay ta chiến đấu bất cứ lúc nào, đó là còn chưa nói đến các tướng lĩnh khác của Đại Hạ, Man tộc của các ông chắc chắn không có tới nửa phần cơ hội để xâm lược được Đại Hạ", Dương Ân phân tích cho Hoàng Phủ Chiến Hùng nghe.
"Nhóc con, ngươi có biết thiết kị của Man tộc ta cường đại đến dường nào không, bọn ta không chỉ có đại quân dũng sĩ, mà còn có trăm vạn thú kị, nếu cho toàn bộ xuôi nam, thì không dưới nửa tháng liền có thể san bằng hoàng triều Đại Hạ của các ngươi", thiên tượng yêu ở phía xa bất mãn rống lên.
"Thiên tượng các ngươi vượt qua được dãy núi Lang Yên của bọn ta rồi hãy nói", Băng Thương lạnh lùng đáp lại.
Thiên tượng yêu trong nháy mắt cứng họng, dãy núi Lang Yên đúng là một cái hào quá rộng ngăn cách giữa hai đất nước, nếu không có dãy núi Lang Yên ngăn cách, bọn họ đã sớm có thể một đường xuôi nam, san bằng Đại Hạ.
Giữa ba địa bàn cũng đã có ước định, yêu tộc trong dãy núi Lang Yên sẽ không nhúng tay vào trận