Dương Ân đã là khách quý của Man tộc, thế mà vẫn còn có người dám tới đây làm ầm ĩ với hắn, rõ ràng là đang muốn gây hấn.
Nhóm người vừa kéo tới chính là nhóm của Hoàng Phủ La Trung, Thạch Lợi Cách và Hô Diên Sĩ Lang, phía sau bọn họ còn có hơn một trăm thiếu niên người Man khác, tất cả đều còn rất trẻ, cưỡi trên các loại thú cưỡi khác nhau, khí tức toát ra vô cùng dũng mãnh hung hãn.
Hơn một trăm người này vây chặt Hoàng Phủ Minh Ngọc, Dương Ân và những người khác, đây tuyệt đối là một hành động thiếu tôn trọng.
Tuy nhiên, những thiếu niên này đều là thiếu niên kiệt xuất trong tộc, tương lai sẽ là những dũng sĩ mạnh nhất, thân phận phi thường, đã dám làm như vậy cũng không sợ bị trừng phạt.
“Các người đang làm gì vậy, còn không mau tránh ra”, Hoàng Phủ Minh Ngọc tỏ ra không hài lòng với cách cư xử của nhóm người vừa kéo tới.
Tuy rằng cô ta cũng muốn bảo người khác dạy cho Dương Ân một bài học, nhưng cô ta biết rõ thực lực của Dương Ân, cô ta không nghĩ bọn họ có thể dạy dỗ được hắn, mà chắc chắn bọn họ sẽ bị hắn dạy dỗ ngược lại.
“Muội muội, muội cứ đứng đó xem là được rồi, bây giờ bọn ta phải dạy cho tên khỉ Đại Hạ này một bài học”, Hoàng Phủ La Trung nói.
“Hắn là khách quý của tộc ta, huynh không sợ bị trưởng tộc trừng phạt sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc cau mày nói.
"Đừng lo, bọn ta sẽ không giết hắn, bọn ta chỉ muốn khiêu chiến với hắn thôi, trong tộc của chúng ta, chỉ có những dũng sĩ hùng mạnh mới xứng đáng được chúng ta tôn kính", Hoàng Phủ La Trung nói, rồi lại nhìn về phía Dương Ân mà quát lớn: "Khỉ Đại Hạ, ngươi có dám cùng bọn ta tỷ thí một phen không? Nếu như ngươi thắng thì bọn ta liền thả ngươi đi, còn nếu như ngươi thua thì phải ngoan ngoãn cút ra khỏi thảo nguyên của bọn ta".
“Không, nếu như ngươi thua rồi thì ở lại làm thằng hầu của bọn ta cũng không tệ đâu”, Thạch Lợi Cách chế nhạo nói.
“Ý tưởng này thực sự không tệ, ta thích nó!”, Hô Diên Sĩ Lang cười nhạt nói.
"Chiến! Chiến! Chiến!", hơn trăm thiếu niên người Man đang tụ tập xung quanh ba người đều giơ vũ khí đồng loạt hét lên, muốn dùng khí thế này áp chế Dương Ân.
“Các người thật là quá đáng!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc quát lên.
Cô ta cũng không hạ lệnh đuổi bọn họ đi, để cho bọn họ khiêu chiến Dương Ân cũng rất tốt, cô ta cũng muốn nhìn thử xem có ai có thể bêu xấu được Dương Ân hay không.
"Khỉ Đại Hạ, nếu như ngươi không dám ứng chiến thì hãy ngay lập tức cút khỏi đây đi, ngươi không xứng đáng làm khách quý của thảo nguyên ta", Hoàng Phủ La Trung một lần nữa trừng mắt nhìn Dương Ân mà quát lên.
"Ta là khách quý do chính trưởng tộc của các ngươi mời tới, các ngươi dám nhục mạ ta như vậy, há chẳng phải các ngươi cũng chẳng xem trưởng tộc của mình ra gì sao?", Dương Ân liếc xéo Hoàng Phủ La Trung một cái, khinh thường nói.
Lời nói của Dương Ân vô cùng sắc bén, trực tiếp đem Hoàng Phủ Chiến Hùng ra áp chế đám người này, khiến cho thần sắc của bọn họ liền trở nên vô cùng khó coi.
Hoàng Phủ Chiến Hùng ở trong lòng của bọn họ chính là một vị vua cao cao tại thượng, bọn họ làm sao dám bất kính với ông ta.
"Chẳng qua là trưởng tộc nhất thời bị ngươi che mắt mà thôi", Thạch Lợi Cách chỉ vào mặt Dương Ân mà mắng.
“Ồ, ý của ngươi là trưởng tộc của ngươi bị mù?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
Lúc này, Thạch Lợi Cách bị lời nói của Dương Ân làm cho tức đến mức muốn nội thương, không có cách nào nói tiếp được nữa, nếu nói tiếp thì bọn họ sẽ thật sự mang tội bất kính với trưởng tộc.
Hô Diên Sĩ Lang nói: "Đừng có mà ỷ vào miệng lưỡi lợi hại, có bản lĩnh thì cứ tỷ thí với bọn ta một trận, đây