Ở thang trời, bốn mươi chín bậc thang chỉ là ải khảo nghiệm thứ nhất, tám mươi mốt bậc là ải khảo nghiệm thứ hai, sau khi vượt qua hai ải này thì mới có thể nhìn thấy đỉnh của núi thần.
Nhiều năm qua, chưa ai có thể vượt qua được cửa ải khảo nghiệm bốn mươi chín bậc thang, chứ đừng nói gì đến việc bước lên đến đỉnh núi để thấy được thần linh.
Dương Ân có thể dựa vào sức mạnh của bản thân, nhiều lần đối mặt với tình huống bị hành hạ đến mức toàn thân bê bết máu rồi mới vượt qua cửa ải khảo nghiệm thứ nhất, có được toàn bộ “Man quyền”, thậm chí có được chín giọt tinh huyết kia.
Đối với người của tộc Man di mà nói, đây chính là thu hoạch vô cùng đáng kinh ngạc, nhưng đáng tiếc Dương Ân lại không phải là người của tộc Man di.
Chính vì như vậy, sau khi hắn vượt qua cửa ải khảo nghiệm bốn mươi chín bậc thang, tất cả khảo nghiệm từ bậc thang thứ năm mươi trở lên đều bị đóng lại, hắn không thể tiếp nhận cửa ải khảo nghiệm thứ hai.
Trước khi bước lên bậc năm mươi, Dương Ân và Tiểu Hắc bị một luồng sức mạnh to lớn ngăn cách, bất kể bọn họ có cố gắng như thế nào thì đều không thể bước vào được bậc thang thứ năm mươi.
“Gâu gâu, đúng là một tên keo kiệt, chỉ vì không chấp nhận huyết mạch truyền thừa của hắn mà giờ chặn luôn thang trời rồi, thật là đáng ghét!”, Tiểu Hắc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hay là bỏ đi vậy, chúng ta không thể tham lam vô độ như vậy được, đúng không?”, trên mặt Dương Ân hiện vẻ hài lòng.
“Ngươi thì hiểu cái gì chứ, bên trên mới là cơ duyên lớn!”, Tiểu Hắc nhìn Dương Ân bằng nửa con mắt.
Dương Ân truy hỏi: “Có cơ duyên lớn gì?”
“Bỏ đi, ngươi còn yếu như vậy, có nói cho ngươi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đợi ngươi hoàn toàn xưng bá thiên hạ này rồi hẵng nói, huống hồ thang trời này được tạo nên bằng ý chí của tên kia, vốn không ai có thể làm trái lại ý chí của hắn, đợi tương lai có cơ hội rồi tới thử lần nữa vậy!”, Tiểu Hắc nói.
“Ta yếu chỗ nào chứ, ta cảm thấy hiện giờ toàn thân đều là tràn trề sức mạnh!”, Dương Ân đáp.
“Thôi đi, ba con tiểu yêu ở dưới là đủ xử lí ngươi rồi!”.
Tiểu Hắc chỉ vào ba Đại Thiên yêu ở phía dưới mà nói.
May mà nó sử dụng thần thức để giao tiếp với Dương Ân, bằng không, lỡ ba Đại Thiên yêu kia nghe được thì chúng nó sẽ không chịu làm nữa.
Bọn chúng là những thủ hộ của núi thần này, địa vị được xếp vào hàng cảnh giới thiên yêu, sao có thể coi bọn chúng là “tiểu yêu” được chứ.
“Hừ, cho ta thêm mấy năm nữa, nhất định sẽ hạ gục được bọn chúng!”, Dương Ân hừ lạnh đầy bất mãn.
Thế là, hắn không ở lại ở trên chiếc thang này nữa, quay người, đi xuống dưới.
Bốn mươi chín bậc thang ngắn ngủi này đã tiêu tốn rất nhiều ngày của hắn, e là đám người tộc Man di ở dưới núi sắp phát điên lên rồi.
Lúc Dương Ân đi xuống thì không bị bất kì lực lượng nào quấy nhiễu.
Sau khi hắn bước xuống hết bốn mươi chín bậc thang này, trong cơ thể như có gông cùm xiềng xích nào đó đang được tháo gỡ, một luồng sức mạnh dồi dào đang dâng lên phơi phới bên trong người hắn.
Rất nhiều huyết mạch, huyệt khiếu đều đang phát ra âm thanh ồn ào khác nhau, giống như tiếng của dòng sông đang ầm ầm chảy xiết, lại như tiếng của thiên binh vạn mã đang ùn ùn lao tới, sức mạnh đang tăng vọt một cách điên cuồng.
Ba Đại Thiên yêu đang chuẩn bị lao tới bao vây lập tức đứng hình, bọn chúng đều ý thức được sự thay đổi của Dương Ân.
“Đã qua được bài khảo nghiệm, giờ đến lúc nhận được hồi báo rồi!”, Thiên Tượng yêu tán dương.
“Đúng vậy, trẻ thế mà đã là vương giả rồi, tiến thêm một bước nữa là có thể trở thành vô địch trong cảnh giới vương giả rồi!”, Man Ngưu yêu nói.
Hổ cái ở bên cạnh nói: “Giữ hắn ở lại tộc Man của chúng ta đi, đây mới là nơi mà hắn thuộc về!”
Dương Ân hoàn toàn không nghe thấy bọn chúng nói chuyện, hắn đã ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu áp chế sức mạnh đột nhiên náo động kia của mình.
Chỉ một chút bất cẩn thôi cũng sẽ lãng phí những sức