Đến giai đoạn 2 cũng có chút khó khăn, nhất định phải nắm chắc được tiễn ý thì mũi tên bắn ra mới có thể phát huy hết uy lực bắn rơi mặt trăng, hắn còn phải mò mẫm từ từ mới được.
Không thể bước vào giai đoạn 2 mà không thành thạo giai đoạn 1.
Sau khi thiền định, Dương Ân lấy cung sừng bò ra, sử dụng Trụy Nguyệt cung quyết phối hợp với pháp môn điều tức, lưu chuyển năng lượng trên cánh tay, các huyệt vị trên cánh tay xung động cực mạnh, năng lượng được kích động, hắn giương cung sừng bò lên, hướng về một phương mà kéo căng dây cung, một mũi tên đã được bắn ra ngoài.
Chíu!
Một mũi tên giống như sao rơi bắn về phía bầu trời.
Trên độ cao bảy tám trăm thước, có một con chim đang sải cánh bay, nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mũi tên xuyên thủng bụng, máu tươi văng tung tóe giữa không trung rồi rơi xuống.
Tầm bắn này cũng chỉ có cường giả như Dương Ân mới có thể bắn tới, hơn nữa còn có thể bắn một con chim đang bay trên cao ở khoảng cách xa như vậy càng không phải là chuyện dễ dàng, chỉ một mũi tên mà hắn đã có thể bắn trúng mục tiêu, mũi tên này đúng là đã có mấy phần chạm đến trình độ "Bách Bộ Xuyên Dương".
Dương Ân biết rằng hắn vẫn còn cách biệt không ít với trình độ đó, nhất định phải thường xuyên luyện tập, phải luyện cho đạt đến mức bắn ra một trăm mũi tên thì trúng đích hết chín mươi mũi tên trở lên mới tính là tạm đạt yêu cầu.
Dương Ân tiếp tục bắn tên, nhắm vào các hướng khác nhau, là lá cây cách xa hàng trăm mét, hoặc là thủy quái bất ngờ nhảy lên từ dưới sông,...!tất cả đều trở thành mục tiêu của hắn.
Hầu hết trong số đó đều bị hắn bắn trúng, chỉ một số ít bị trượt.
Việc luyện bắn liên tục như vậy đã rèn luyện cho hắn lực cảm ứng mạnh mẽ, lực cảm ứng mạnh mẽ này cũng đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của thần đình cùng với tinh thần lực.
Ở nơi này luyện bắn cung, động tác của hắn đã dần dần trở nên thành thạo, chỉ cần luyện tập nhiều hơn thì rất nhanh liền có thể tiến vào cảnh giới "Bách Bộ Xuyên Dương".
Rất nhanh thì một ngày đã trôi qua, bọn họ rời khỏi đường thủy, bắt đầu dùng đường bộ chạy về hướng quân Trấn Man.
Dương Ân không vội, hắn phải đợi bên phía Man tộc hành động, sau đó hắn chớp thời cơ phối hợp hành động thì mới đạt được hiệu quả như ý muốn.
Tuy nhiên, cho dù hắn không vội vã, thì hai ngày sau hắn cũng đã về tới địa bàn của quân Trấn Man.
Dương Ân lấy máu của lão rùa ngàn năm ra rồi nói với con rùa vân bạc: "Cháu rùa của ta, ngươi có thể cảm nhận được đây là loại máu gì không?"
Rùa vân bạc liếm mép nói: "Là máu của tiền bối tộc ta.
Thiếu gia muốn ban nó cho ta sao?"
“Đúng vậy, ta muốn đưa nó cho ngươi, còn cho ngươi thêm một viên yêu vương đan, ngươi có muốn không?”, Dương Ân hỏi.
“Muốn muốn, thiếu gia thật quá tốt”, rùa vân bạc gật đầu lia lịa, sau đó chủ động ngoạm lấy máu và đan dược.
Đáng tiếc, nó có cố ngoạm lấy cũng vô ích, Dương Ân vốn không có ý định tùy tiện đem máu của lão rùa và yêu vương