Lần trước, ông ta đã bại dưới tay Dương Ân nên mất hết thể diện rồi, bây giờ ông ta lại muốn tìm về tất cả.
Mộng Băng Tuyết ở phía sau Dương Ân đương nhiên sẽ không để Dương Ân bị bắt nạt.
Vào lúc cô ta muốn ra tay thì lại bị Dương Ân nắm tay lại và nói: “Vạn bất đắc dĩ, cô đừng ra tay, những người này sao có thể làm gì ta được!”
Mắt thấy tia sáng từ rìu Nam Thiên sắp chém về phía Dương Ân, hắn hướng về phía Nam Tề Tần vươn ra một ngón tay
Hỏa Sơn Chỉ!
Cùng với thực lực thăng cấp, sức mạnh của Hỏa Sơn Chỉ càng lớn mạnh, một đòn phóng ra, ngọn lửa màu xanh lam giống như núi lửa phun trào, trực tiếp phát nổ phía trước nhát rìu của Nam Tề Tần.
Bùm!
Cú va chạm mạnh mẽ bùng nổ, từng trận huyền khí không ngừng bay tung tóe ra bốn phương tám hướng, rất nhiều tướng lĩnh đã ra tay ngăn chặn những sức mạnh này để tránh làm hại đến người khác.
Lúc này, bóng dáng của Nam Tề Tần không nghe theo sự điều khiển mà bay ngược ra sau, chiếc rìu Nam Thiên bỗng tuột ra khỏi tay, hoàn toàn không phải là đối thủ của Dương Ân.
Có điều, Dương Ân cũng không hề truy kích, vẫn chưa đến lúc để hắn triệt để trở mặt với chúng tướng.
Sau khi Nam Tề Tần ổn định lại thân hình, hồn bay phách lạc nhìn hai tay đang nứt ra chảy máu đầm đìa của mình nói: “Ngươi...!sao ngươi có thể trở nên mạnh như vậy?”
Hơn một tháng trước, ông ta vẫn còn có thể đấu với Dương Ân một trận kịch liệt, mà giờ đây, chỉ một ngón tay của Dương Ân lại có thể khiến ông ta tuột mất binh khí chiến đấu, chênh lệch hai bên đã quá rõ ràng, nó cũng đã giáng cho ông ta một sự đả kích nặng nề.
Các tướng sĩ chứng kiến cảnh này thì đều hãi hùng khiếp vía, ai có thể ngờ được Dương Ân lại trở nên đáng sợ như vậy.
“Phần tướng quân, nếu như ta nói lần này ta đi là để thuyết phục tộc Man di chung sống hòa bình với Đại Hạ chúng ta, ngài có tin không?”, Dương Ân phớt lờ Nam Tề Tần, mà hỏi Phần Thiên Hùng.
Phần Thiên Hùng sững người một lúc, ông ta còn chưa kịp trả lời thì Phùng Đề Sâm đã cười lạnh nói: “Đùa như vậy chẳng vui chút nào!”
“Chuyện quốc gia đại sự giữa hai nước, há có thể đem ra làm trò đùa?”, một vị tướng lĩnh khác tỏ vẻ hoài nghi nói.
“Dương Ân, lời mà ngươi nói đúng là khiến người khác khó tin!”, Phần Thiên Hùng cân nhắc một lúc rồi nói.
“Nếu như không tin thì thôi vậy, vậy thì cứ coi như Dương Ân ta phản quốc đi!”, Dương Ân vô cùng thất vọng, lắc đầu nói rồi cưỡi ngựa Huyết Long xoay người rời đi.
Hắn không thể giải thích tất cả những việc mà mình đã làm, dù có nói thêm gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi.
Tất cả mọi chuyện phải chờ quân Man di tới, hắn tin rằng mọi thứ sẽ được sáng tỏ.
“Dương Ân muốn chạy, mọi người mau ngăn hắn lại!”, Cận Niệm hét lên.
Gã chẳng qua chỉ là một tên thiên tướng, nào đến phiên gã được hô hào ra lệnh ở đây chứ, nhưng hiện tại, mọi người đều biết họ nhất định phải bắt được Dương Ân trước, nên có một vài vị tướng ra tay với Dương Ân.
Dương Ân gầm lên: “Phần tướng quân, ngài đã quên sư tôn của ta rồi sao?”
Ngay khi những lời này được thốt ra, Phần Thiên Hùng vội vàng hét lên: “Dừng tay, tất cả dừng tay lại cho ta, để hắn đi!”
“Phần tướng quân, sao ngài có thể làm như vậy được chứ?”, Cận Niệm bất mãn nói.
“Khốn kiếp, ngươi là nguyên soái hay ta là nguyên soái, có phải muốn chết rồi không?”, Phần Thiên Hùng trừng