Quân Man, tổng cộng 20 vạn binh lực đang tập hợp ở một chỗ, oai nghiêm hùng dũng, uy thế kinh người, còn có cả từng đợt linh yêu gầm thét rợn người, chấn động đến tận chân trời.
Khí thế của 18 vạn binh sĩ quân Trấn Man đã hoàn toàn bị che lấp, nhất là sau khi Hoàng Phủ Đại Long ra tay, tất cả mọi người đều cảm thấy gia tăng áp lực.
Thông thường, khi cảnh giới cấp Thiên xuất chinh, điều đó biểu thị ý nghĩa hai nước đã bước vào giai đoạn cuối cùng của trận quyết chiến, quyết tâm của tộc Man di lần này vô cùng lớn.
Hoặc là thực sự muốn nghị hòa, hoặc là thực sự muốn khai chiến, giết tới chết.
Bất kể là tình huống nào, Dương Ân mới chính là điểm quan trọng nhất.
Phần Thiên Hùng và các tướng lĩnh khác đều đang tạm thời nghị sự trước trận chiến, nét mặt của bọn họ vô cùng nghiêm túc, hiện rõ sự áp lực.
“Nguyên soái, lời của đám người tộc Man di không đáng tin, chi bằng tranh thủ lúc này tấn công đi!”, một vị tướng lĩnh đề nghị.
“Đúng vậy, dựa vào binh lực của chúng ta thì không cần phải sợ bọn chúng”, Cận Niệm phụ họa nói.
“Nếu như các ngươi có thể đối phó với vương giả của cảnh giới Thiên Ngư siêu cấp của đối phương, ta sẽ khai chiến!”, Phần Thiên Hùng chau mày khẽ nói.
Lúc này, tất cả mọi người đều im bặt không nói nên lời.
Một lúc sau, Hứa Đình Hoằng nói: “Đã phái người cấp tốc về bẩm báo cho triều đình rồi, bảy ngày này vừa đủ để chờ quân triều đình pháo tới chi viện!”
“Ta nghĩ nếu tìm Dương Ân về thì mọi chuyện đều có thể được giải quyết!”, Tào Kiến Đạt nói.
“Dương Ân là một tên phản đồ, đây đã là sự thật hiển nhiên rồi, lão Tào, sao ngươi vẫn còn tin hắn chứ?”, Nam Tề Tần tức giận nói.
“Sao ngươi cứ khăng khăng cho rằng hắn là kẻ phản đồ chứ? Ta nghĩ lần này tộc Man di là mang theo thành ý đến đây!”, Tào Kiến Đạt hỏi ngược lại.
“Tộc Man di và chúng ta đã chiến tranh không ngừng suốt trăm năm rồi, bọn chúng mà có ý tốt thì đã không phải là tộc Man nữa rồi.
Dương Ân dựa vào cái gì mà có thể khiến bọn chúng ngừng giao chiến với chúng ta trong 10 năm chứ, ta thấy ngươi là bị đan dược của hắn mua chuộc thôi!”, Nam Tề Tần đổ trách nhiệm cho Tào Kiến Đạt.
Lúc Tào Kiến Đạt đang định đáp lại, Phần Thiên Hùng đã lớn tiếng quát: “Đủ rồi, giờ không phải lúc cãi nhau! Chúng ta đều đã tiến vào trạng thái phòng bị, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, chờ viện binh của triều đình đến rồi tính tiếp!”, dừng lại một lúc, ông ta tiếp tục: “Lão Tào, ngươi phái người đi tìm tung tích của Dương Ân, chuyện này là do hắn dấy lên, e là sau cùng vẫn phải cần hắn kết thúc!”
“Được, ta sẽ phái người đi tìm hắn, nhưng hắn có nguyện ý trở về không, ta cũng không dám đảm bảo!”, Tào Kiến Đạt không hề từ chối.
...!
Về phía quân Man, không chỉ có Hoàng Phủ Đại Long đến, mà ngay cả Hoàng Phủ Chiến Hùng cũng đích thân tới một lần nữa, điều này cho thấy ông ta rất coi trọng chuyện này.
Hoàng Phủ Đại Long đem tin tức vừa rồi nói với Hoàng Phủ Chiến Hùng, Hoàng Phủ Chiến Hùng nghe xong lại cười lớn nói: “Như vậy thì tốt quá, như vậy thì thật tốt quá rồi!”
“Đúng vậy, nếu như đám người Đại Hạ thực sự đã cho rằng Dương Ân lão đệ tạo phản, nói không chừng còn có thể thúc đẩy hắn gia nhập tộc Man di chúng ta, làm lớn mạnh sức mạnh của tộc ta!”, Hoàng Phủ Đại Long cười nói.
“Đâu có dễ dàng như vậy chứ, nhưng dù sao cũng phải thử xem sao, Dương Ân lão đệ có thể có được sự đồng ý của ba vị đại nhân thủ hộ thì không có đơn giản như vậy!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng nói.
“Ta đã nói rồi, trong vòng bảy ngày mà không thấy Dương Ân, chúng ta sẽ tiến công, ta nghĩ Đại Hạ sẽ cầu viện triều đình, vậy nên đối phó thế nào đây?”, Hoàng Phủ Đại Long hỏi.
“Đại Hạ có phái ai đến đây thì cũng vô ích, chuyện