Trước khi Dương Ân bị phế, hắn đã đạt đến cảnh giới võ binh đỉnh cấp, có 19 thạch lực, chỉ thiếu một bước nữa là tiến vào cảnh giới chiến sĩ. Lúc ấy hắn cũng được coi là một thiếu niên thiên tài, nếu không cũng sẽ không bị quận chúa vương thất nhắm trúng. Tiếc là hắn đã có người trong lòng, cho nên đã từ chối ý tốt của quận chúa, rồi mới thành ra cơ sự này. Cho nên, nói hắn đào hoa là không sai chút nào.
“Không ngờ ta lại về cảnh giới võ binh nhanh như vậy. Xem ra ta phải chăm chỉ đào đá thêm để gia tăng sức mạnh thôi. Phải cố hồi phục thực lực trong thời gian ngắn nhất. Khi ấy ta cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân ở cái nơi quỷ quái này. Nếu có thể đột phá lần nữa, trở thành chiến sĩ thì có lẽ còn có cơ hội rời khỏi đây, thoát khỏi cái thân phận hiện tại”, nhất thời, Dương Ân tràn đầy tự tin.
Nhưng chính vào lúc này, lại có tên gác tù đến bắt bớ hắn vô cớ. Hắn ta vừa quất roi hắn vừa chửi: “Đào nhanh lên cho lão tử, đừng có hòng lười biếng”.
Đám lính gác này muốn đánh người cũng chẳng cần lấy cớ gì cả, cứ khó chịu là đánh thôi. Huống chi Dương Ân lại còn ở diện “chăm sóc đặc biệt”.
Dương Ân quay lại trừng mắt với tên lính gác, ánh mắt tràn đầy sát khí, khiến tên gác tù phải lùi về sau một bước lớn.
Dương Ân là Tử tôn quý tộc, từ nhỏ sống trong nhung lụa, có không ít tùy tùng. Khí thế của người có quyền luôn luôn tỏa ra, khiến tên gác tù kia phải lùi về sau cũng là đương nhiên.
Nhưng hắn ta lại giận giữ vì chuyện đó, tiếp tục quất cho Dương Ân thêm mấy roi nữa, cho đến khi thân thể vừa mới khỏi lại của Dương Ân xuất hiện thêm mấy vết lằn nữa mới thôi.
“Tốt nhất là ngươi nên đánh chết bản Tử tước ngay bây giờ đi, nếu không thì ta sẽ trả thù ngươi gấp 10 lần đấy!”, Dương Ân nghiến răng, lạnh lùng đáp.
“Hừ, đừng tưởng là ta không dám. Nếu cấp trên không yêu cầu để ngươi sống không bằng chết, thì bây giờ ta đã xẻ thịt ngươi rồi. Đừng có bày cái dáng vẻ đó ra cho ta xem, giờ ngươi chỉ là một ngục nô mà thôi!”, gác tù lạnh lùng “hừ” lại.
Gác tù đạp cho Dương Ân một cái nữa rồi mới thoải mái rời đi.
Lúc này, Khỉ Gầy không biết từ đâu chui ra, nói một câu: “Huynh đệ, ngươi không thể mềm mỏng một chút được à, như vậy đỡ khổ hơn chút đấy”.
“Bọn chúng muốn bản Tử tước cúi đầu, nhưng ta sẽ không để chúng được toại nguyện đâu. Huynh cứ chờ đi, chẳng mấy chốc mà ta cũng sẽ rời khỏi đây thôi!”, Dương Ân đứng thẳng lưng, dũng cảm nói.
Không biết vì sao mà khi nhìn vào Dương Ân đang tràn đầy tự tin này, Khỉ Gầy cũng bất giác thấy tin tưởng theo: “Huynh đệ tốt của ta ơi, khi ấy thì đừng quên kéo lão tôn theo đấy”.
“Huynh yên tâm, huynh là huynh đệ của ta, nếu ta ra được, nhất định sẽ kéo huynh theo!”, Dương Ân trịnh trọng đáp lại, sau đó hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Hay là ta đưa huynh lên làm lão đại của khu 68 nhé?”
“Huynh đệ đừng dọa ta, ta nhát lắm”, Khỉ Gầy khom người nói.
“Nếu huynh không trở thành lão đại của