Lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một con Ưng Kị bay tới như tên bắn, hơn nữa còn sà xuống vị trí của hắn.
Grào!
Đám Ưng Kị này còn chưa đến gần, một con hổ Hỏa Vân đã ngửa mặt lên trời gầm thét, khí tức của yêu vương quét qua, dọa cho đám Ưng Kị kia hoảng loạn kêu toáng lên vì sợ.
Võ giả cưỡi trên đó cũng lộ vẻ hoảng hốt, nhao nhao thúc giục chim ưng quay lại bầu trời, không dám tùy tiện lao xuống nữa.
“Người phía dưới chính là Dương Ân?”, người đang cưỡi trên lưng Ưng Kị hô hoán.
Dương Ân chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, không buồn đáp lời.
“Tên húy của chủ nhân nhà ta há là thứ mà các ngươi có thể tùy tiện gọi như vậy chứ? Cút ngay!”.
Hổ Hỏa Vân đứng trên một tảng đá, tức giận gầm lên giận dữ rồi phun lửa về phía trước, dọa cho mấy con Ưng Kị sợ hãi cố gắng tháo chạy thật nhanh.
Cơn thịnh nộ của yêu vương vốn không phải là thứ mà bọn chúng chịu đựng nổi.
“Gần nửa tháng rồi mới tìm đến đây, xem ra đám người bọn họ đúng là chưa nhìn thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà!”, Dương Ân thở dài lắc đầu, sau đó đi tới dòng suối cách đó không xa để rửa mặt.
Một lúc sau, đám Ưng Kị đã bay đi kia quay trở lại, mà lần này có tổng cộng hàng chục con Ưng Kị cùng bay tới.
“Dương Ân hiền chất, mời ra ngoài gặp một chút!”, giọng của Mạnh Hà Lương vang lên.
Ngày mà Tiết Quý trở về Vương thành, ông ta là người đầu tiên xông ra.
Lúc đó Tiết Quý đã nương tay không giết ông ta, mà giờ đây ông ta lại được phái đến dãy núi này để tìm kiếm tung tích của Dương Ân.
Hổ Hỏa Vân lại gầm lên một tiếng, hận không thể xông tới cắn xé rồi nuốt luôn mấy chục con Ưng Kị kia.
Dương Ân đi tới, vỗ nhẹ lên đầu của hổ Hỏa Vân, nó liền nằm xuống giống như một chú mèo con đã được thuần hóa.
Đám kỵ sĩ trên trời nhìn thấy cảnh này thì đều kinh ngạc, trong ánh mắt lại càng lộ ra vẻ kính sợ.
Thiếu niên trước mặt trông có vẻ chẳng qua chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, vậy mà có thể dễ dàng trấn áp cả yêu vương cũng, từ đó đủ để thấy thiếu niên này phi phàm thế nào.
Dương Ân khẽ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Xuống dưới nói chuyện đi!”
Mạnh Hà Lương chưa bao giờ ngờ được người thiếu niên vẫn phải vật lộn với sinh tử trong ngục tù một năm trước đã trưởng thành đến mức này, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, e là ông ta sẽ cảm thấy rằng tất cả những điều này có thể chỉ là ảo ảnh.
Ông ta khẽ thở dài một tiếng: “Theo ta xuống dưới đi!”
Rất nhiều Ưng Kị đồng loạt sà xuống sơn cốc vô danh này.
Mấy chục Ưng Kị này đều là võ giả của cảnh giới cấp tướng, ai nấy đều mặc chiến giáp, tay cầm binh khí chiến đấu, trông khá uy vũ bất phàm.
Mạnh Hà Lương đã bước vào cảnh giới vương giả, mặc dù trên người đang bị thương nhưng khí phách của ông ta đã hoàn toàn khác trước.
“Dương Ân hiền chất, cuối cùng cũng đã tìm thấy cháu rồi!”, Mạnh Hà Lương nở một nụ cười ôn hòa nhã nhặn nói.
Dương Ân khẽ cười hỏi Mạnh Hà Lương: “Mạnh thống lĩnh tìm ta có chuyện gì?”
Vốn dĩ Dương Ân có ấn tượng không tốt về Mạnh Hà Lương, sau đó, những chuyện xảy ra trong ngục càng khiến hắn càng thêm phản cảm.
Hắn cảm thấy con người ở trước mặt đúng là một kẻ đâm bị thóc thọc bị gạo, quá nham hiểm, quá giả tạo!