Cận Niệm không chết nhưng lại là sống không bằng chết.
Tối qua gã hiếm khi được ngủ một giấc ngon nhưng không biết một yêu vương từ đâu xuất hiện hung hăng đánh gã một trận, đến độ ngay cả mẹ gã cũng nhận không ra.
Thực lực của yêu vương mạnh hơn gã nhiều, gã còn chẳng có cơ hội để phản kháng, cuối cùng còn bị cắt mất của quý, chảy máu quá nhiều nên ngất đi.
Tin này được truyền ra ngoài, mọi người nghe được đều sửng sốt.
Đây rõ ràng là hành động báo thù có chủ đích.
Nếu không thì sao yêu vương đó lại đánh gã tàn ác đến thế mà không phải đánh lén người khác.
Mọi người đều đang suy đoán rốt cuộc Cận Niệm đã đắc tội ai mà lại bị trả thù như vậy, quả thật là đáng thương!
Những người quen biết Cận Niệm đều không thích gã: kiêu ngạo, không xem ai ra gì, không biết suy xét chuyện chung nên bị thế cũng đáng đời.
Sau khi Khỉ Gầy biết chuyện thì ý thức được mình đã trách lầm đại ca nên vội vàng chạy đi tìm đối phương.
Dương Ân không để bụng, hắn đang ngồi với chúng tướng trong lều nguyên soái để bàn chuyện.
“Dương tướng quân, hai nước đã ký hiệp ước nghị hòa, chúng ta có thể yên tâm quay lại chờ triều đình thưởng phạt, ngươi có thể trở về với bọn ta!”, Phần Thiên Hùng nói với Dương Ân.
Những người có thể ngồi ở đây đều là trung tướng, vừa hay có một chỗ cho Dương Ân, hơn nữa còn là vị trí đầu tiên.
Dương Ân đáp: “Phần nguyên soái, các ngài về trước đi, ta định ở lại thêm nửa tháng nữa mới lên đường”.
“Thế à, vậy ta không ép, ngươi định xử lý mấy phần bồi thường của tộc Man di đó thế nào?”, Phần Thiên Hùng hỏi.
“Để ngựa lại, còn mấy thứ khác đều đem về hết đi!”, Dương Ân đáp.
“Được, Dương tướng quân thật biết phép tắc!”, Phần Thiên Hùng khen ngợi nói.
Mấy người khác cùng hùa theo khen ngợi.
Dương Ân chỉ giữ lại chiến mã đã là nể mặt lắm rồi.
Nếu hắn nói để lại toàn bộ thì cũng không ai dám lên tiếng phản đối.
Sau đó là bàn về việc giao binh quyền cho Dương Ân.
Dương Ân lập tức nói rõ hắn chỉ cần quân đoàn Tử thần, còn những quân đoàn khác thì ai muốn cứ trao cho người đó.
Huống gì sau lần này, chắc chắn triều đình sẽ chấn chỉnh lại một lần, hắn nắm giữ quân quyền cũng chẳng nghĩa lý gì, hắn chưa muốn tạo phản Hoàng thượng kia.
Sau khi bàn bạc, Dương Ân vẫn tiếp tục tiếp quản lý quân đoàn Tử thần, những chuyện khác thì đợi bên phía triều đình quyết định rồi tính sau.
Dương Ân tặng hai ngàn chiến mã mà mình nhận được cho thuộc hạ trong quân đoàn của mình, năm trăm con còn lại để các quân đoàn khác phân chia.
Trong đó một mình Tào Kiến Đạt nhận được một trăm con, đây là chút quà đáp lễ của Dương Ân cho ông ta, lúc trước chỉ có Tào Kiến Đạt chịu ủng hộ hắn, chỉ điều này thôi cũng đủ để tặng một trăm chiến mã này.
Tào Kiến Đạt vui như nở hoa, ông ta đánh cược cả mạng sống cho Dương Ân, cũng may là đặt đúng người, ông ta biết Dương Ân không phải là vật trong ao mà.
Sau khi tan hội nghị, Tào Kiến Đạt rời đi cùng Dương Ân, trên đường đi ông ta không kiềm được nói với